SINK OR SWIM - 7
Cập nhật lúc: 2024-11-26 19:06:03
Lượt xem: 145
Giọng điệu của bà ấy vô cùng gay gắt, mặt thì đỏ phừng phừng nhưng tôi lại thấy khóe mắt bà ấy đỏ lên, không biết do thẹn quá mà tức giận hay là vì điều gì khác.
Dù nghe bà ấy mắng mỏ thậm tệ như thế nhưng tôi không hề cảm thấy tức giận.
“Mẹ” Tôi bình tĩnh nhìn người phụ nữ cuối cùng cũng đã biết hét lên một cách cuồng loạn.
“Ngày đó, bọn họ cũng dùng cách này giữ mẹ ở lại sao?”
Bà ấy đứng hình. Nước mắt bỗng nhiên rơi xuống. Bà ấy vội quay người đi không nhìn tôi nữa, cũng không nói thêm một câu nào.
Tôi đứng đó nhìn tấm lưng run rẩy của bà ấy, đợi một lúc rồi định quay người rời đi, tôi còn phải làm một bộ đề thi nữa.
“...Nếu mày vẫn muốn đi thi thì đừng về nhà nữa”
Tôi đứng lại. Nếu nghe kỹ thì tiếng nói của bà ấy vẫn còn hơi run rẩy nhưng giọng điệu đã hoàn toàn bình tĩnh.
“Vâng” Tôi nghiêm túc trả lời bà ấy.
Sau đó hai chúng tôi lại rơi vào im lặng một lúc lâu. Ngay khi tôi chuẩn bị rời đi, bà ấy đột nhiên bật cười.
“Mày nói xem mày có giống ai không? Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy mày, tao đã không thích nổi. Cho đến bây giờ, tính của mày cũng không hề giống tao, mày chỉ là một đứa vô tâm và ích kỷ”
Tôi dừng bước và nắm chặt tay. Tâm trí tôi tràn ngập hình ảnh của một người khác. Tôi đột ngột quay đầu lại để bà ấy có thể nhìn thật rõ khuôn mặt của tôi.
“Con từng nghe một người nói rằng “cháu ngoại giống cậu”. Mãi sau này con mới phát hiện ra, con lớn lên rất giống cậu. Tính cách của con cũng giống cậu ấy, nếu là đổi thành người khác ở với mẹ thì chắc đã bị trầm cảm hàng trăm lần rồi”
Vẻ mặt của mẹ tôi dần tái đi. Bà ấy biết tôi đang mỉa mai điều gì.
“Trước kỳ thi đại học con sẽ không về, thi đại học xong con sẽ rời đi. Hàng tháng con có thể gửi tiền về, nhưng sẽ không nhiều lắm đâu và con cũng sẽ không quay về đây nữa”. Nói xong tôi bước ra ngoài, để lại mẹ tôi một mình ngồi trong bóng tối.
Sau đó bố mẹ tôi không bao giờ đến gặp tôi nữa. Nhờ phúc của họ mà tôi có vài ngày cuối cùng bình yên trước kỳ thi đại học.
Tôi chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, xách cặp vào phòng thi tìm trước chỗ ngồi của mình.
Tôi đi vào một buổi chiều tà, lúc đó mặt trời đang rơi nhanh xuống núi, nơi chân trời xa xa tràn ngập ráng hồng, tôi dựa vào lan can ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Nàng Mây trộm rượu của gió, má đào say đỏ nửa bầu trời.
Tôi chưa bao giờ cảm thấy bình yên đến thế, mang theo sự thỏa mãn khi biết mọi chuyện sắp kết thúc rồi. Rất nhanh thôi, tôi sẽ được rời khỏi nơi này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/sink-or-swim/7.html.]
Mãi cho đến khi tôi chìm vào giấc ngủ, nhắm mắt lại đều là cuộc sống tương lai sau này.
Tôi mơ mơ màng màng nghe được một tiếng động lớn ở cửa ra vào. Tôi trở mình, mở mắt nhìn đồng hồ đeo tay. Sáu giờ đúng. Môn thi đầu tiên bắt đầu lúc chín giờ.
Giờ này bên ngoài cũng không có mấy người. Tôi định dậy đi ăn sáng nhưng vừa mở cửa tiệm tôi đã thấy mẹ tôi đang đứng ở cửa.
Trông bà ấy rất bình tĩnh.
8.
Nhìn vào đôi mắt không cảm xúc giống như trước kia của bà ấy, tôi lạnh cả sống lưng.
Gần như ngay lập tức tôi chạy ngược trở lại vào cửa tiệm nhưng cửa đã bị chặn lại, lúc đó tôi mới nhận ra ở cửa không chỉ có mình mẹ tôi mà còn có vài người đàn ông nữa, bố tôi đang nói gì đó với một người trong số họ.
Sự hoảng loạn tràn ngập trong lòng tôi. Tôi muốn hét lên nhưng có ai đó đã bịt miệng tôi lại, túm lấy tôi và nhét lên ô tô. Tôi vùng vẫy trong tuyệt vọng, ngay khi nhìn thấy em trai tôi trên xe, tôi liền biết bọn họ đang đưa tôi đi đâu.
Tôi không thể nào tin được, tay chân tôi lạnh buốt. Sau khi người đàn ông buông tôi ra, tôi bất chấp tất cả vội nói ngay với mẹ: “Con ký, con sẽ hiến thận cho em trai, mẹ hãy thả con ra trước đã, con thi xong con sẽ lập tức làm phẫu thuật, mẹ đợi con thi xong được không, thi xong con nhất định sẽ làm…”
Mẹ tôi không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn tôi. Tôi vội đến mức nói không thành câu, tôi nắm lấy góc áo của bà ấy.
“Con xin mẹ, xin mẹ cho con đi thi, thi xong con sẽ hiến thận cho em trai, bây giờ con sẽ ký đơn ngay…”
“Con van mẹ, mẹ cho con đi thi đi mà…”
“Mẹ ơi…”
Tiếng van xin của tôi đến cuối còn mang theo cả tiếng khóc nức nở. Tôi đã mong chờ cơ hội này từ rất lâu rồi, tôi mang một tâm trạng hạnh phúc đi hẹn ước với tương lai của chính mình nhưng người được tôi gọi là mẹ lại một lần nữa phá nát tất cả.
“Mẹ…mẹ không thể làm thế với con được…con van mẹ…xin hãy cho con một con đường sống…”
Những cảm xúc mà tôi đã kìm nén hơn chục năm bỗng tuôn trào như thác lũ, mặt tôi đầm đìa nước mắt, nắm chặt lấy áo của mẹ tôi không buông. Em trai tôi có vẻ bị dọa sợ, nó chưa bao giờ thấy tôi như thế này.
“Mày sẽ không được đi đâu hết” Mẹ tôi nhìn tôi và nói.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Tôi sững người.
“Bà chưa bao giờ đấu tranh vì chính mình, dựa vào cái gì mà bà cũng không cho phép tôi đấu tranh” Tôi đột nhiên không muốn quan tâm đến cảm xúc của bà ấy nữa, tôi mất kiểm soát gào lên.