SINK OR SWIM - 8
Cập nhật lúc: 2024-11-26 19:06:22
Lượt xem: 277
“Bà hận em trai bà thì liên quan gì đến tôi!? Tại sao tôi lại phải trả giá cho cuộc đời thất bại của bà?!!”
“Bà không thoát được khỏi đây là lỗi của tôi à? Bà vì định kiến của người khác mà từ bỏ tương lai là lỗi của tôi à?”
“Tôi đã làm gì sai cơ chứ?? Là tôi muốn bà sinh ra tôi à?”
“Là tôi à??”
Bà ấy bỗng giơ tay lên tát vào mặt tôi. Đầu tôi bị tát lệch sang một bên, tôi nghiến răng nghiến lợi quay đầu lại nhìn chằm chằm vào bà ấy.
Tôi biết bà ấy muốn tôi hoàn toàn triệt để mất hết hy vọng nên đã không chọn bệnh viện ở gần đây mà lái xe đến một nơi khác xa hơn rất nhiều.
Bà ấy đã chuẩn bị tất cả mọi thứ để nhốt tôi ở nơi này.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
“Bà không chỉ đáng thương mà còn đáng hận”, tôi không dừng lại, tiếp tục nhìn chằm chằm bà ấy gằn từng chữ một. Một cái tát nữa lại giáng xuống mặt tôi.
“Bà tự dối mình dối người, làm những việc tự cho là cảm động người khác”. Thêm một cái tát nữa.
“Có ai biết ơn bà sao? Em trai duy nhất không phải đã bị bà g.i.ế.c chế..t rồi à?”. Tôi hét lên, tai ù đi vì những cái tát bất ngờ. Toàn thân mẹ tôi run rẩy.
Sau vài năm, điều cấm kỵ trong gia đình đã bị tôi tùy tiện lôi ra như vậy. Mẹ tôi vẫn chưa thể buông được.
Nhưng tôi không rõ bà ấy không buông được người em trai ruột thịt của bà hay không buông được việc bà đã từ bỏ tất cả mọi thứ vì người em trai này. Thật đáng buồn.
Tôi cười quay đầu đi, khóe mắt nhìn thấy mặt em trai tôi tái nhợt vì sợ hãi. Hình như nó nhận thấy tôi đang nhìn nó nên đã chợt ngước lên đúng lúc chạm mắt với tôi, toàn thân nó cứng đờ.
Máu rỉ ra từ khóe miệng, khuôn mặt tôi tê dại không còn cảm giác gì, tôi nhìn thấy bàn tay nó đang đặt trên khóa cửa xe. Mắt tôi sáng lên, bình tĩnh đặt tay lên một chân của nó. Tôi thấy miệng nó mấp máy.
Ba.
Hai.
Một.
Nó đột ngột kéo chốt cửa và mở toang cửa xe ra. Ngay lập tức gió ùa vào, tôi dùng toàn lực nhảy ra ngoài. Một giây dừng ở trên không ấy, trong đầu của tôi chỉ có một suy nghĩ dù phải bò tôi cũng phải bò đến trường thi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/sink-or-swim/8.html.]
Giây tiếp theo, tôi ngã mạnh xuống đất lăn một vòng, toàn thân bầm dập, trong mắt chỉ nhìn thấy một màu đỏ, không nhìn thấy cái gì xung quanh. Tôi nằm trên mặt đất một lúc, cố gắng bò dậy nhưng không thể, cho đến khi có một vị cảnh sát đến chỗ tôi.
“Này cháu gái, cháu có sao không?”
Khi nghe được những lời nhẹ nhàng như vậy, tôi chưa hoàn toàn tỉnh táo lại nhưng vẫn cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng kéo quần áo của chú ấy.
“…Xin chú…nhờ chú đưa cháu đến trường thi Đại học…”
Chú ấy có vẻ bị hoảng sợ khi nhìn thấy những vết thương trên mặt tôi nên còn chưa kịp trả lời tôi. Tôi nghe thấy tiếng còi xe từ xa và nhận ra mẹ tôi đang lùi xe lại.
Tôi cố gắng giãy dụa để đứng lên nhưng còn chưa đứng dậy được thì đã bị mẹ tôi vừa bước ra khỏi xe cầm chặt lấy cổ tay.
Giọng bà ấy vẫn còn hơi run rẩy: “Về với mẹ nào con”
“Khoan đã” Người cảnh sát giữ tay bà ấy lại.
Tôi vội vàng nói: “Cháu là học sinh cuối cấp 3, hôm nay cháu thi đại học, bọn họ định bắt cóc cháu. Vết thương trên mặt cháu là do bà ấy đánh”
“Cháu xin chú”, tôi ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt chú cảnh sát, “Xin chú, nhất định phải đưa cháu đến trường thi đại học”
9.
Tôi để nguyên những vết thương trên người, dẫn chú cảnh sát về nhà lấy thẻ dự thi rồi đến thẳng trường thi. Nhưng tôi vẫn đến muộn buổi thi đầu tiên. Tôi đứng lặng ở cửa, toàn thân cảm thấy đau đớn dữ dội.
Tôi chỉ cho phép mình buồn vài giây vì bỏ lỡ buổi thi đầu tiên, rồi lại bắt đầu lên kế hoạch cho tương lai. Không gì có thể ngăn cản tôi rời khỏi đây. Dù là người thân ruột thịt cũng không thể. Dù thương tích đầy người cũng không thể.
Bộ não của tôi điên cuồng phân tích điểm số của bản thân, phá bỏ kế hoạch ban đầu và lên kế hoạch mới. Sau khi sơ cứu vết thương, tôi dự thi tất các cả môn thi còn lại theo đúng lịch trình.
Sau khi có kết quả thi, tôi vừa đủ điểm đậu vào một trường đại học top đầu của một tỉnh khác. Từ lúc thi xong đại học cho đến khi rời khỏi đây để nhập học, tôi không gặp lại mẹ tôi nữa.
Tôi thừa nhận, đối với bà ấy tôi luôn ôm một chút đồng cảm nhưng một chút đồng cảm này đã bị gió cuốn khói tan theo cú nhảy ra khỏi xe vào ngày thi đại học đó. Trước đây tôi thấy tiếc cho bà ấy, còn giờ tôi coi thường bà ấy.
Sau khi đến lấy số tiền tiết kiệm và những hồ sơ tôi đã chuẩn bị trước đó, tôi đã không quay lại cửa tiệm bán đồ ăn vặt lần nào nữa. Tôi cố tình tránh tất cả những nơi mà bà ấy có thể đoán được tôi sẽ đến.
Nhưng tôi đã đến gặp em trai tôi. Tôi nói tôi sẽ hiến thận cho nó và cảm ơn nó vì đã giúp đỡ tôi lần đó. Nó nói không cần đâu, sẽ lại tìm được nguồn thận phù hợp thôi. Nó cũng nói rằng, thực ra nó luôn muốn có mối quan hệ tốt với tôi nhưng tôi hiếm khi ở nhà, chẳng bao giờ có thể thấy được mặt tôi. Nó còn nói, nó rất ngưỡng mộ và ghen tỵ với cuộc sống tự do của tôi. Nó còn dặn, chị ơi, chị phải sống thật tốt nhé.