Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

SINK OR SWIM - 6

Cập nhật lúc: 2024-11-26 19:05:54
Lượt xem: 139

Vài ngày sau, tôi được gọi về nhà và yêu cầu phải hiến một quả thận cho em trai tôi, bệnh tiểu đường của nó đã biến chứng thành bệnh thận đá..i tháo đường.

 

Cũng không có gì ngạc nhiên khi lại xảy ra thêm một lần tranh chấp nữa.

 

Khi tôi vẫn vác cái mặt bị tát đến trông tiệm, dì chủ đã rất bất ngờ.

 

“Cháu lại bị đánh? Cái loại cha mẹ gì vậy trời… Nếu là con dì sắp thi đại học thì dì sẽ hầu hạ nó tận răng”

 

“Tiểu Châu, lần này còn chụp ảnh nữa không?”

 

Tôi sờ vào bên mặt bị đánh và hỏi: “Có bị sưng lắm không dì?”

 

Dì chủ đi tới kiểm tra: “Không sưng lắm, chỉ hơi đỏ thôi”

 

“Vậy thì không cần chụp nữa” Tôi lắc đầu và mỉm cười với dì ấy.

 

“Dì ơi, lát dì đưa lại cho cháu những tài liệu mà cháu đã nhờ dì giữ nhé”

 

“Uh, lát nữa dì sẽ lấy cho cháu”

 

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Tôi ngồi vào quầy, lấy cây bút chì ở bên cạnh xoay xoay trong tay, thoáng nhớ lại ảo ảnh về một gia đình hạnh phúc ngày ấy, trừ em trai tôi thì tất cả đều cố gắng hết sức để duy trì sự hòa thuận.

 

Vì thế ngày hôm đó trở thành một trong số ít những kỷ niệm đẹp mà tôi có. Tôi đã dùng nó để nhắc nhở chính mình. Chỉ cần tôi đậu đại học, tôi sẽ thực sự có được điều đó, khung cảnh mà mọi người đều vui cười một cách chân thành.

 

Tôi mở một bộ đề thi ra. Bây giờ tôi chưa thể dừng lại được.

 

7.

 

Nhưng tôi không ngờ mẹ tôi lại lấy đi số tiền tôi dành dụm được.

 

Tôi không làm được thẻ ngân hàng nên giấu hết tiền vào hộp sắt để dưới sofa, mỗi lần lấy tiền công xong tôi sẽ cất ở đó. Tôi định lần cuối cùng về nhà trước kỳ thi đại học sẽ mang hết tiền đi.

 

Tôi nhìn thấy mẹ tôi đang cầm chiếc hộp sắt trên tay. Đồng tử tôi co rút lại, tôi chạy nhanh bước tới giật lấy chiếc hộp sắt mở ra kiểm tra. Bên trong thiếu ít nhất là một nửa số tiền.

 

“Tiền đâu?” Tôi ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào bà ấy hỏi, âm cuối có chút run rẩy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/sink-or-swim/6.html.]

 

“Bệnh của em trai mày ngày càng chuyển biến xấu, cần phải ghép thận. Nếu mày không ký tên thì ngoài việc đưa tiền thì mày còn có tác dụng gì?” Bà ấy nhìn thẳng vào tôi, trong ánh mắt chỉ toàn là oán trách.

 

“Chuyển biến xấu?” Tôi chỉ nghĩ rằng bệnh của em trai tôi ở giai đoạn điều trị sau đều sẽ như thế này, nhưng không ngờ rằng lại là chuyển biến xấu.

 

Mẹ tôi cau mày xoa xoa thái dương nhưng không trả lời tôi: “Tiền của mày, tao sẽ lấy hết. Sau này còn phải chi tiêu rất nhiều. Mày đừng thi đại học nữa mà hãy đi tìm việc làm càng sớm càng tốt.”

 

Giọng điệu của bà ấy đương nhiên đến mức khiến tôi tưởng mình đã mê sảng đồng ý từ lúc nào rồi.

 

“Con không muốn”

 

“Cái gì?” Mẹ tôi sững sờ một lúc rồi ngước lên nhìn tôi.

 

“Con không có ý định bỏ học đi tìm việc làm, số tiền con kiếm được trừ học phí ra tất cả đều cho mẹ hết cũng không sao nhưng con nhất định phải thi đại học, sau đó sẽ rời khỏi đây”

 

Vẻ mặt của mẹ tôi thật kỳ lạ. Nhưng không cần nghĩ nhiều tôi cũng có thể đoán được ý của bà ấy, bà ấy cho rằng dù tôi có tranh cãi như thế nào đi nữa thì cuối cùng cũng sẽ thỏa hiệp. Giống như bà ấy đã làm trước đây.

 

“Con không giống mẹ”

 

Bà ấy ngẩn người. Tôi không biết phải nói gì với bà ấy, nhưng dù là chuyện này hay là bất cứ một chuyện nào khác bà ấy cũng không hề có lợi thế gì để dọa nạt được tôi cả.

 

Tôi đã tự chủ về tài chính từ lâu, dù mẹ tôi không cho tôi vào nhà thì tôi vẫn có thể ngủ ở tiệm, trên thực tế tôi cũng thường xuyên ở lại tiệm.

 

Mối quan hệ của tôi và em trai cũng chẳng tốt đến mức tôi có thể từ bỏ tương lai của mình vì nó, cho dù mẹ tôi đã từng làm thế vì em trai của bà.

 

Tôi không thể hiểu nổi bà ấy lấy đâu ra tự tin để thản nhiên yêu cầu tôi làm những việc như thế này.

 

“…Mày định cứ như thế mặc kệ em trai mình à?” Bà ấy có chút ngỡ ngàng, thật sự không thể tin được việc này lại có thể xảy ra.

 

“Con nói con sẽ cho mẹ tiền, những việc còn lại thì con không quan tâm”. Tôi nói một cách kiên quyết.

 

“Mày…mày có còn là con người không?” Mẹ tôi đột nhiên có chút quá khích, nói năng lộn xộn, “...nó là em trai ruột của mày...nếu mày còn có lương tâm thì không thể đối xử với em trai mày như thế được!”

 

Hai tay bà ấy nắm chặt lấy chiếc bàn phía sau, bà ấy nắm chặt đến mức cả bàn tay trở nên tím tái, sau khi hét lên câu này, bà ấy đột nhiên như bắt được từ khóa nào đó, liền chửi rủa một cách trôi chảy hơn. Giống như đã tập dượt hàng nghìn lần trong đầu.

 

“Tao biết ngay mà, mày chỉ là thứ hàng lỗ vốn, nuôi mày chính là nuôi con dâu cho nhà người khác! Mày thì làm được cái gì mà đòi có tiền đồ, cuối cùng cũng chỉ làm thuê cho người ta. Em trai mày bị như thế mà mày còn đi học được. Mày chỉ nghĩ đến chính mày, em trai mày thì làm sao bây giờ!”

Loading...