SINK OR SWIM - 3
Cập nhật lúc: 2024-11-26 19:04:17
Lượt xem: 241
Tôi nghiêng đầu lại cho cậu ấy xem những vết bầm tím ở bên kia mặt và chân. Tôi đã cho rằng cậu sẽ có chút kinh ngạc và tỏ ra đồng tình với tôi. Nhưng cậu chỉ nhìn vết bầm tím một lúc rồi cười cười: “Chị gái cậu lúc nhỏ cũng bị bố mẹ đánh như thế này…”
Giọng của cậu nhỏ đến mức tôi không nghe rõ nữa, chỉ thấy vẻ mặt cậu rất quái dị, sau đó cậu nhét một viên kẹo vào miệng tôi.
“Cháu nhất định là không thích em trai cháu, cậu cũng thế. Sau khi sinh em trai cháu, chị cậu chẳng còn thời gian để ý đến cậu nữa”
Tôi vướng kẹo trong miệng nên không mở miệng nói được nhưng vẫn có thể lườm cậu ấy, bố mẹ tôi thiên vị em trai tôi thì liên quan gì đến tôi, mắc gì cậu ấy còn phải kéo theo tôi cùng chán ghét nó.
Đột nhiên trên đường có tiếng nẹt bô, một bóng đen phi tới. Kỷ Thành Kiệt hai mắt sáng rực lên, lắc lắc tôi, chỉ vào bóng đen vừa bay qua.
“Cháu hãy nhìn chiếc xe máy đó đi, quá ngầu đúng không!?”
Cậu cũng không cần tôi trả lời, tự mình lẩm bẩm: “Mình nhất định phải mua một chiếc, ngầu không chịu được”
“Không phải cậu vừa bị sa thải vì nghỉ làm quá nhiều à? Cậu lấy đâu ra tiền mà đòi mua?” Tôi tạt một gáo nước lạnh vào ông cậu của mình.
“Cậu không có tiền, nhưng chị cậu có.” Kỷ Thành Kiệt cười ranh mãnh.
“Cậu đừng mơ nữa, mẹ cháu không có tiền đâu” Tôi đảo đảo viên kẹo trong miệng, “Mẹ cháu còn không có tiền để trả học phí cho cháu kìa, còn bảo cháu tự lo...”
“…” Kỷ Thành Kiệt nhìn tôi một cái, tôi không thích ánh mắt đó lắm.
Cậu tôi đứng dậy, vươn vai rồi vỗ nhẹ vào vai tôi. “Tin cậu đi, chị ấy sẽ mua xe cho cậu”
Tôi trợn trắng mắt với cậu, vẫn cho rằng đó là chuyện viển vông. Nhưng tôi không ngờ rằng mẹ tôi lại thản nhiên đồng ý.
Trong bếp bà ấy vừa nấu ăn như thường ngày, vừa im lặng nghe Kỷ Thành Kiệt hưng phấn thao thao bất tuyệt, đợi Kỷ Thành Kiệt nói xong, bà ấy mới hỏi còn thiếu bao nhiêu tiền. Tôi đứng ở cửa nhìn hai chị em họ, nắm chặt đôi bàn tay đang đau nhức vì khuân vác hàng hóa. Kỷ Thành Kiệt còn không quên nhướng mày nhìn tôi.
Mẹ tôi quay người từ trong ngăn ẩn của tủ bếp lấy ra một tấm thẻ ngân hàng đưa cho Kỷ Thành Kiệt.
“Trong đó có mấy vạn chị tự tiết kiệm, anh rể em không biết đâu, cứ cầm lấy dùng đi”
“Vâng, chị!” Kỷ Thành Kiệt lập tức cầm lấy thẻ, bước tới kéo tôi đi ra ngoài.
Tôi biết tấm thẻ đó, mẹ tôi là giáo viên dạy tiếng Anh tiểu học, bà ấy luôn muốn đi học ở các tỉnh khác để nâng cao trình độ nên đã chuẩn bị kinh phí rất lâu.
Tôi biết bà ấy không muốn mãi chỉ là một giáo viên tiểu học, thỉnh thoảng bà ấy sẽ uống rượu vào buổi tối và khi say bà ấy đã lảm nhảm mãi về việc này. Mỗi lần tôi đều có thể nghe thấy được khi đang giả vờ ngủ trên ghế sofa.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Mẹ tôi đã từng đậu vào một trường đại học rất tốt ở tỉnh khác. Nhưng bà ấy lại từ bỏ. Tôi vẫn chưa biết được lý do bà ấy làm thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/sink-or-swim/3.html.]
4.
“Cậu đã nói với cháu rồi, chị ấy nhất định sẽ cho cậu tiền, thế mà cháu không tin”
Tôi thoát khỏi dòng suy nghĩ.
“Chị cậu ấy à, thậm chí vì cậu mà còn không đi học đại học”
Tôi chợt ngẩng đầu nhìn Kỷ Thành Kiệt, người đang đắc ý khoe khoang.
“Nên chị ấy sao có thể không đưa tiền cho cậu được” Cậu ấy giơ tấm thẻ trên tay lên và đứng trước máy ATM.
“Này, học phí của cháu cần bao nhiêu, cậu cho cháu”
Tôi ngẩn người một lúc rồi nói: “Hai trăm.”
“…Cậu xin tiền là để trả học phí cho cháu à?” Tôi không thể không hỏi thêm một câu nữa.
Kỷ Thành Kiệt nhét thẻ vào máy ATM, không quay đầu lại nói: “Sao có thể thế được…tiện tay nên muốn cho cháu thôi, chứ cậu vẫn mua xe motor”
Tôi không nói gì, lặng lẽ cầm hai trăm tệ cậu ấy đưa nhét vào túi quần. Sau đó tôi quay đầu đi hướng ngược lại.
“Cháu đi đâu đấy?” Kỷ Thành Kiệt kéo tôi lại.
“Đi giúp dì chủ làm việc, hôm nay cháu được trả tiền công trước rồi”. Tôi xoa xoa bả vai đau nhức, thực ra mấy ngày nay tôi cũng không mệt như trước nữa, vì giờ chỉ phải kiểm kê hàng hóa thôi.
“Con nhóc cấp hai như cháu thì làm được việc gì? Ai dám nhận cháu làm việc? Với cả cậu đã cho cháu tiền còn gì?”
“Vị đại lão gia này, ngài không biết nhân gian khó khăn thế nào đâu, thuê một đứa trẻ như cháu không chỉ tiền công thấp, lại còn siêng năng chăm chỉ, với cả chỉ cần nói cháu là con của dì chủ là được rồi”
Kỷ Thành Kiệt cái hiểu cái không gật đầu, sau đó mới phản ứng lại.
“Vậy cháu còn lấy tiền của cậu làm gì?”
Tôi thấy cậu ấy đã nhận ra nên vội vàng bỏ chạy, vừa chạy vừa hét: “Tại cậu muốn cho cháu mà! Cậu cho cháu thì ngu gì mà cháu không lấy”
Sau này, tôi thường nghĩ rằng, lần đó mình không nên chọc giận cậu ấy như vậy, ít nhất sau khi hét lên câu đó cũng không nên bỏ chạy, lẽ ra tôi nên quay đầu cười với cậu ấy một cái.