Quản Lẩu Trên Đồi
- Cập nhật
- 5 tháng trước
- Loại
- Truyện Chữ
- Thể loại
- Kinh DịLinh DịHư Cấu Kỳ Ảo
- Tác giả
- Tớ Là Con Ma Nè
- Lượt xem
- 6,481
- Yêu thích
- 0
- Lượt theo dõi
- 8
- Trạng thái
- Đã đủ bộ
Quán lẩu dê trên đồi phục vụ món thịt tanh tưởi không ăn được dù quán tấp nập thực khách. Những phần thịt treo trên quầy được cho là thịt người, liệu thứ thịt mà quán lẩu kia phục vụ là loại thịt gì?
Trời nhá nhem tối, chuông điên thoại ở cửa hàng gas vang lên, nhận được một cuộc gọi đặt gas. Bên ngoài trời mưa như trút nước nhưng khách hàng yêu cầu phải giao liền để họ nấu đồ ăn cho khách. Đại nhìn qua trời mưa một cái rồi nhanh chóng mặc áo mưa, đem bình gas lên xe đi giao.
Cửa hàng gas nằm dưới chân đồi, bọn họ chủ yếu là giao cho các hộ trên đồi sử dụng nên việc đi lại trong trời mưa cũng không phải lần đầu, không mấy khó khăn. Theo địa chỉ lạ hoắc, Đại đi quanh mấy vòng mới tìm thấy một quán ăn không tên nằm nép bên những cây cổ thụ. Quán ăn kia không có biển hiệu, đèn đóm cũng không quá sáng, những bóng đèn cứ lờ mờ, thậm chí có bóng còn chập chờn sắp tắt.
“Em giao gas đây anh ơi.”
Đại đỗ xe trước cửa rồi vác bình gas vào nhà nhưng bên trong có một người đàn ông béo với bộ râu ria rậm rạp đi nhanh ra cản đường, anh ta nói: “Để bình gas xuống đó tôi tự đem vào được.”
Bên trong quán rất đông khách khứa, Đại nhìn quanh quất thì thấy có vẻ quán này là một quán lẩu. Giờ này đang là giờ cơm mà vẫn chưa ăn cơm thì hơi đói, trời mưa này mà ăn một nồi lẩu nóng hổi thì còn gì bằng. Thấy vậy Đại liền ngồi xuống cái bàn trống cuối cùng trong quán rồi hỏi phục vụ: “Quán mình bán lẩu gì vậy em?”
“Quán em bán lẩu dê, chỉ lẩu dê thôi ạ. Anh ăn thử đi, lẩu dê đặc sản của quán em đấy.”
Nữ phục vụ nhiệt tình quảng cáo, vừa đúng món khoái khẩu của mình, Đại gật đầu gọi món luôn. Trong lúc chờ đợi, Đại nhàm chán ngồi nhìn xung quanh. Kì quái, rõ ràng những quán dê khác đều trưng con dê ra ngoài thu hút ánh nhìn của thực khách, nhưng quán này chỉ để rau bên ngoài, còn đâu thịt thà đều để khuất bên trong cánh cửa.
Lúc phục vụ bê đồ ăn ra, Đại liền tò mò hỏi: “Sao quán em lại không trưng đồ ăn ra ngoài mà giấu đi vậy, có cái gì bí mật à…”
Đại chỉ bâng quơ hỏi vậy thôi nhưng không hiểu sao nữ phục vụ lại giật mình nói: “Không…không có đâu. Tại quán em là công thức chế biến gia truyền cho nên là không thể để bên ngoài được.”
Vốn dĩ là đồ ăn rất thơm nhưng không hiểu sao vừa bỏ vào miệng Đại liền cảm thấy tanh tưởi không chịu được, vì vậy anh đã không ăn miếng nào mà ra về. Vừa lạnh vừa đói, đã thế lại còn mất tiền oan thì Đại bực bội không thôi, trên đường về anh đã nghĩ chắc chắn quán này làm thịt ôi không hợp vệ sinh nên mới như thế, sợ bị bên an toàn thực phẩm hốt đây mà. Chứ anh là người sành ăn dê từ nam ra bắc, làm gì mà có món dê nào tanh như vậy đâu. Nghĩ lại sao mấy vị khách kia lại ăn ngon lành đến thế nhỉ.
Trên đường xuống đồi, Đại lại bất chợt gặp một cô gái đang đi lên, điều đáng nói là cô gái đó lại đi bộ trong cơn mưa tầm tã mà không có ô hay áo mưa trên người. Vốn dĩ bản tính Đại không mê gái lắm, thế nhưng cũng khó lòng mà không quan tâm khi nhìn thấy cảnh này, vì vậy bèn dừng xe lại ngay cô gái. Nhưng cô gái nọ lại chẳng quan tâm mà cứ thế đi, Đại gọi với theo: “Này cô gì ơi, cô có cần áo mưa không?”
Anh hùng cứu mỹ nhân, nào ngờ mỹ nhân không thèm nhận ân tình của anh hùng, cứ thế mà lầm lũi bước đi. Đại định chạy theo nhưng cuối cùng lại thôi, nhìn thấy cô gái kia cứ tóc tai rũ rượi mà đi trong mưa thế kia, lại không có chút phản ứng nào cho thấy là đang lạnh nên cũng đành thôi, tiếp tục về cửa hàng. Ấy vậy mà khi Đại kể lại thì còn bị mấy người làm chung trêu chọc.
Đại lại đang từ trên đồi xuống, trời mưa tầm tã, một cô gái không ô, không áo mưa cứ thế đi lên. Đại gọi mãi mà cô ta còn chẳng thèm quay lại, đến lúc Đại kéo cánh tay cô ta, cô ta quay lại thì hù cho Đại một phen hú vía. Cô gái kia với khuôn mặt nát bươm đầy máu me, hai mắt cô ta trắng dã thiếu điều rơi ra khỏi hốc mắt.