Quản Lẩu Trên Đồi - 29
Cập nhật lúc: 2024-06-14 21:48:25
Lượt xem: 110
Thế rồi sao, có giành được không ạ?”
Đại hỏi một câu mà khiến cho ba người kia đồng loạt nhìn anh bằng ánh mắt kì thị, My nói: “Rõ ràng rồi, nếu không làm sao lại có món lẩu thịt người kia cơ chứ.”
My nói xong thì quay sang hỏi chú Phùng: “Vậy buổi chiều hôm đó chú xuống tầng hầm làm gì, sao không ai có phản ứng gì với chú vậy?”
“Không biết à, là do bọn họ vẫn chưa biết quán lẩu đã bị đuổi chủ.”
Chú Phùng trả lời, My lại hỏi: “Vậy có nghĩa là trong thời gian chú đi bệnh viện cưa chân đã có người khác mạo danh người thân chú tiếp quản quán lẩu kia, còn về phần con rắn tinh kia nó chỉ nấp ở phía sau chỉ điểm mọi thứ có đúng không ạ?”
“Thông minh, nói chuyện với cháu gái này rất dễ chịu. Thông minh như vậy, tiếc quá…”
Chú Phùng đột nhiên nói như vậy làm Đại tò mò, anh hỏi: “Có chuyện gì đáng tiếc vậy chú?”
Chú Phùng nhìn My thay đổi sắc mặt, ông ngập ngừng rồi nói: “Không có gì, ta chỉ thấy con bé cứ tiếp xúc với ma quỷ thế này nên thấy tiếc mà thôi.”
May mà Đại là người đơn giản, anh chẳng để tâm lắm nên cũng tin tưởng mà cho qua. Không khí trong phòng đột nhiên yên lặng khác thường, không ai để ý bây giờ đã là 12 giờ đêm. Bàn lẩu vẫn còn nằm nguyên đó, nhưng nước lẩu kia sớm đã lạnh ngắt. Vốn dĩ ban tối vẫn chưa ai ăn no nhưng sau khi nói chuyện này chuyện kia thì chẳng ai dám ăn lẩu nữa rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/quan-lau-tren-doi/29.html.]
Đột nhiên chú Phùng quay sang hỏi My: “Mấy giờ rồi?”
Lúc này My mới nhìn đồng hồ trên tay, cô khẽ cau mày rồi nói: “Mười…hai giờ!”
Không ngoài dự đoán của mọi người, chuông điện thoại trên bàn reo lên. Quốc vốn định đứng dậy nghe điện thoại nhưng chú Phùng ngăn lại, ông lắc đầu với Quốc rồi tự mình đứng dậy và đi tới nhấc điện thoại bàn đang reo lên nghe.
“Tới rồi, thời gian tới rồi!”
Chú Phùng chỉ nói một câu, sau đó nhẹ nhàng gác điện thoại. Ba người rất nóng lòng muốn biết rốt cuộc chú Phùng đã nghe được gì trong điện thoại, không đợi ai hỏi, chú Phùng đã nói: “Có người báo với chúng ta một tin động trời.”
“Tin gì vậy chú?”
Cả ba cùng hỏi, chú Phùng nghiêm túc nói: “Người báo tin đã c.h.ế.t rồi, nhưng anh ta không phải người bình thường, vì vậy trước khi c.h.ế.t đã cố gắng để lại một thông điệp.”
“Nhưng rõ ràng cháu đã nghe cuộc điện thoại kia tận hai lần mà vẫn không nghe ra được gì cả.”
Đại nói như thế nhưng chú Phùng cũng chẳng chê bai gì mà chỉ nói: “Trên người cháu dương khí rất thịnh, vì vậy những chuyện liên quan đến việc âm kia cháu không thể nghe thấy cũng là đúng.”
Quốc và Đại nhìn nhau, đúng thật là suy đoán của bọn họ đã đúng. Có lẽ bởi vì anh ta đã phát hiện được một bí mật động trời nên mới bị thủ tiêu chứ vốn không phải là giành thân phận hay tiền bạc gì. Bây giờ có lẽ họ cũng đã đoán được người phía sau khi không phải tay to mặt lớn gì mà chỉ là một con rắn tinh. Còn về vì sao nó làm được như thế thì phải điều tra thêm mới biết.