Quản Lẩu Trên Đồi - 12
Cập nhật lúc: 2024-06-13 21:46:21
Lượt xem: 164
Xin lỗi người anh em nhé. Nhưng mà tôi muốn hỏi cái này, trước đây anh luôn giao gas cho bên đó à?”
Quốc hất mặt sang chỗ quán lẩu, Đại lắc đầu nói: “Không có! Tôi mới giao ở bên đó được hai lần thôi, cách đây mấy ngày.”
“Sao lại trùng hợp như thế cơ chứ?”
Quốc nói làm Đại cũng bắt đầu để ý, rõ ràng là trước đây chưa từng gọi mà anh cũng không đi tiếp thị thì làm sao mà quán lẩu kia biết được cơ chứ. Mấy chuyện này kì lạ thật, không hiểu sao quán lẩu lại tự nhiên có số điện thoại của cửa hàng mình, rồi lại đến người mất tích kia…
“Chúng ta có nên báo cảnh sát không?”
Nghe Đại hỏi, Quốc quay sang lắc đầu nói: “Tôi chỉ sợ cảnh sát khu này đã bị mua chuộc. Nếu như đã dám giương cờ bán thịt người như vậy chúng tỏ là không đơn giản đâu. Nếu là người thì cũng là một bọn đầu gấu, còn không thì là quỷ dữ đấy. Chúng ta cứ điều tra cho ra việc của mình trước đã rồi tính sau, bây giờ mà dây vào chỉ sợ là không còn mạng để về đâu chứ đừng nói đến tiền công.”
Mọi người ai cũng đều tán thành ý kiến của Quốc, nhà của bọn họ không quá xa quán lẩu. Nơi này cũng là trên đồi nên nghe thấy âm thanh từ bên kia rất là rõ. Không biết có phải do tư tưởng hay không mà bây giờ họ nghe thấy tiếng ồn ào cười nói của thực khách vang vọng từ bên kia lại cảm thấy lạnh gáy thế không biết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/quan-lau-tren-doi/12.html.]
Nhận lấy ánh mắt oán giận từ ba người kia khiến Quốc cũng bắt đầu hơi hối hận về câu nói kia của mình. Không biết có thật là quỷ ăn cỗ hay không, nhưng hiện tại là đang tự mình dọa mình rồi đó, không biết mấy ngày tới sẽ trải qua kiểu gì nữa. Vì để xua đi cảm giác này, Quốc bắt chuyện nói với Đại: “Này, anh không định xuống đồi à?”
Đại nở một nụ cười ngờ nghệch, anh lắc đầu nói: “Giờ này tối quá rồi, đường đồi không an toàn.”
“Anh là sợ ma thì có.”
My chen ngang, Đại đỏ mặt, anh chỉ ước giờ này có cái lỗ nào để chui xuống cho đỡ quê. Nói thật giờ này cũng chẳng là gì đâu, nhưng mà ở với đám người này cả ngày hôm nay nên ít nhiều gì cũng bị đầu độc tư tưởng rồi, không sợ cũng thành sợ. Không khí lại yên lặng như tờ, chẳng ai nói gì đến ai, giống như là đang dọa nhau vậy.
Mấy phút nữa nặng nề trôi qua thì đột nhiên cả đám giật nảy mình bởi tiếng chuông điện thoại của Đại. Là Quang ở cửa hàng gọi đến, anh ta nói rằng có một bóng người cứ đi qua đi lại ở trước cửa tiệm và thi thoảng lại gõ cửa. Mặc dù giờ này đã đóng cửa rồi nhưng Quang rất sợ, anh ta sợ trộm rình mò và bảo Đại mở camera trên điện thoại ra xem thử.
Nghe đến đây thì ai nấy đều cảm thấy kì lạ, bởi vì Đại mở loa ngoài nên mọi người đều nghe thấy. Cả ba người ngồi lại gần Đại và nhìn anh mở camera lên, nhưng dù bốn người có nhìn ngang nhìn dọc thế nào đi chăng nữa vẫn chẳng thấy một bóng người nào. Đại nghi ngờ Quang thấy anh bỏ nhà không về đến giờ này nên cố ý trêu ghẹo nên anh mượn điện thoại của My để gọi cho Quang.
Chắc thấy số lạ nên đổ chuông một lúc Quang mới bắt máy, và khi nghe thấy lời của Quang thì dường như anh ta đang rất sợ hãi. Đại phải gặng hỏi một lúc anh ta mới lắp bắp nói: “Em ra cửa rình thì…cái bóng người kia giống như ma vậy anh ơi. Nó bay bay trên mặt đất, tóc tai rũ rượi và chẳng nhìn thấy mặt đâu cả. Hu hu hu, em sợ lắm anh ơi, anh mau về đây đi.”