NHƯỢC NGƯ KÝ - 6
Cập nhật lúc: 2024-10-07 22:22:34
Lượt xem: 1,868
“Nghe nói Dung phu nhân lo lắng chuyện hôn sự của tiểu Hầu gia đã lâu, sợ rằng hắn vẫn còn nhớ nhung Liễu Tinh Nhi tỷ tỷ đã thành thân. Nay tiểu Hầu gia chịu tiếp nhận người mới, không chỉ Dung phu nhân, mà chúng ta cũng thấy vui thay.”
“Tri kỷ”, ta cười lạnh trong lòng. Người sau xinh đẹp hơn người trước, nhưng miệng lưỡi lại ngày càng sắc bén.
Lời nói nghe qua tưởng như êm tai, nhưng từng chữ đều như đ.â.m vào lòng ta.
Ta cười nhạt: “Nhị gia không lừa các vị, ta quả thật không biết chữ, cũng không biết thưởng trà, không biết làm thơ ngắm trăng. Nếu Nhị gia bảo ta đến, ta sẽ đợi ngài ấy, còn nếu không phải, vậy xin phép cáo từ.”
“Dư tỷ tỷ, đừng đi mà.”
Cô gái đầu tiên hẳn là tiểu thư nhà họ Trang, nàng giữ ta lại: “Tiểu đồng vừa câu được vài con cá trắng trong hồ, muội muội nhà họ Đổng nói muốn ăn cá, mà nhà bếp đã đóng cửa, chúng ta đang bối rối, nghe nói mẹ tỷ từng bán cá, không biết tỷ có biết làm cá không?”
“Các người…”
Ta cản Xuân Cảnh, quay lại mỉm cười: “Tất nhiên, làm cá là nghề của ta, trước khi vào nhà họ Dung, ta là mỹ nhân bán cá nổi tiếng ở chợ phía Nam thành, các tiểu thư muốn ăn cá, ta sẽ làm ngay cho các người.”
Sự tự nhiên của ta khiến những kẻ chờ xem trò cười có chút ngỡ ngàng.
Lúc này, ai sợ thì chính là kẻ thua.
Hai tiểu đồng mang đến một thau gỗ đầy cá, Xuân Cảnh ngăn ta: “Dư nương tử, không cần bận tâm đến họ, Nhị gia biết chuyện sẽ xử lý.”
Chẳng cần biết Dung Nhị có giúp ta hay không, ta xưa nay đã nói là làm. Mấy tháng nay ở nhà họ Dung ta bị kiềm chế, hôm nay coi như g.i.ế.c cá để xả giận.
Nói làm là làm, ta xắn tay áo, bắt hai con cá từ trong thau, tiến đến trước mặt tiểu thư nhà họ Trang, chỉ vào bàn trà trước mặt nàng: “Hay là, tiểu thư nhường chỗ một chút?”
Ta đẩy bộ ấm trà sang một bên, d.a.o lia một cái, vảy cá bay tứ tung, mổ bụng, cắt khía.
Mùi tanh và mùi m.á.u hòa lẫn bốc lên, các tiểu thư xung quanh kẻ thì ôm n.g.ự.c nôn khan, người thì bỏ chạy tán loạn.
Ta cầm con cá đã làm xong đến trước mặt tiểu thư họ Trang: “Tiểu thư, muốn ăn thế nào?”
Con cá c.h.ế.t mắt trắng dã nhìn nàng, nàng sợ đến tái mặt, lùi lại hai bước: “Ngươi thích ăn sao thì ăn vậy.”
Nói rồi quay gót bỏ đi.
Mặt ta đầy m.á.u cá, cầm hai con cá đã bị cắt đứt gân mà chưa cắt lìa, ta vô tội nhìn Xuân Cảnh. Xuân Cảnh dùng khăn lụa lau sạch vết m.á.u trên mặt ta, đau lòng nói: “Dư nương tử của ta, thật là ủy khuất cho người quá.”
Ta mỉm cười: "Tối nay về ta nấu cá, món cá của ta ngon lắm."
Khi ta cúi đầu kiểm tra xem trên người có dính m.á.u không, thì nghe Xuân Cảnh gọi ra ngoài: "Nhị gia."
07
Ta chạm mắt với người đang cầm quạt giấy, vẻ thanh thoát như gió mát giữa trời trăng. Hắn mặc áo dài màu trắng, thêu họa tiết trúc, dung mạo tuấn tú, như trăng trên núi, như gió trong rừng.
Còn ta, tay cầm hai con cá chết, chẳng khác gì một nữ nhân thô lỗ chốn sơn dã, hay một đồ tể làng quê.
Bên cạnh Dung Nhược là một nam tử khác, dáng người thấp hơn hắn một chút, dung mạo cũng không tồi. Hắn nhìn tay ta, ánh mắt hiện lên vẻ áy náy, cúi người chào ta và Dung Nhược: "Dung Nhược Hiền huynh, tiểu muội của ta ngỗ ngược vô lễ, đã mạo phạm đến vị nương tử này. Ta ở đây xin lỗi thay, sau khi bẩm báo với gia phụ, nhất định sẽ đưa muội ấy đến xin lỗi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nhuoc-ngu-ky/6.html.]
Dung Nhược cười nhẹ: "Chuyện này không liên quan đến huynh, hôm khác ta gặp Trang tiểu thư sẽ nói chuyện rõ ràng."
Hắn đưa hai ngón tay lên, ra hiệu gọi ta: "Về nhà thôi."
Thường Bạch nhận lấy con cá từ tay ta, Xuân Cảnh mang nước sạch để ta rửa tay. Thấy Dung Nhược đã đi xa, ta chậm rãi theo sau.
Đi được nửa chừng, hắn mới quay lại hỏi: "Họ bắt nạt nàng, nàng không nhận ra sao?"
"Sao họ lại bắt nạt ta? Không phải cũng vì Nhị gia ngài sao. Nếu ngài thấy ta làm ngài mất mặt thì không cần lo, ta tự giải quyết được."
"Hừ, nói cái gì vậy?"
"Dù sao ta cũng không biết chữ, chẳng có thú vui tao nhã gì, ngoài việc g.i.ế.c cá, thì chỉ có bán cá. Ngài mua ta về cũng biết rõ rồi, cớ gì lại phải châm chọc trước mặt người khác?"
"Ai nói ta..."
Dung Nhược đứng thẳng dậy, hương thơm nhàn nhạt của tùng bách lan tỏa khắp không gian.
"Ý ta là ai cũng biết nàng là người của ta, không cần vì lời họ mà bị kích động đến mức làm chuyện như vậy."
"Chuyện gì? Giết cá à? Ngài thấy ta làm ngài mất mặt sao?"
“Hừ.” Hắn nghiến răng: "Dư Ngư, nàng đúng là cứng đầu."
Xe ngựa dừng lại trước cổng phủ nhà họ Dung, Dung Nhược vung tay áo dài, bước đi trước.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ta trở về phòng, chưa vội thắp đèn, chỉ mượn ánh trăng để tháo trang sức, rồi bước ra sau bình phong để cởi bộ y phục nặng nề ta mặc cả ngày.
Khi ta bước ra trong bộ áo lót, ánh trăng chiếu qua cửa sổ, ta mới nhìn rõ Dung Nhược đang ngồi ngay ngắn trước bàn.
Dưới ánh trăng, khuôn mặt tuấn tú của hắn trở nên lạnh lùng đến đáng sợ. Ta hốt hoảng định kêu lên, nhưng hắn lập tức bật dậy, vòng tay ôm lấy eo ta, tay kia che miệng ta lại.
Còn bàn tay ta, đang cầm chiếc hộp trang sức, đã không kịp rút lại, đập mạnh vào đầu hắn.
"Nàng định g.i.ế.c phu quân mình sao?"
"Ngài bị bệnh à?"
Ta ra sức bôi thuốc cho hắn, khiến hắn đau đến ngửa cả người ra sau. Ta khẽ mỉa mai: "Lén lút làm gì vậy?"
"Chuyện nhà họ Trang, chúng ta chưa nói rõ ràng."
"Nhị gia muốn nói gì? Nói rằng không phải ngài mời ta đến nhà họ Trang, mà là ta tự mình đa tình, hay trách ta vì g.i.ế.c cá trước mặt mọi người mà làm ngài mất mặt?"
"Hừ, thật là mồm mép sắc bén." Dung Nhược bỗng nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, kéo lại gần, "Khi nào ta nói nàng tự mình đa tình? Khi nào ta nói nàng làm ta mất mặt? Suốt đường đi chỉ là nàng tự suy diễn, ta chưa từng nói nàng không biết chữ, cũng chưa từng hạ thấp nàng trước mặt người khác."
"Thật sao?"
"Vả lại, g.i.ế.c cá cũng chẳng phải là việc gì xấu. Uống trà, đọc thơ không no bụng được. Nàng biết g.i.ế.c cá, nấu cá, xào cá, hầm cá, điều đó có ích hơn nhiều."
"Thật sao?"