NHƯỢC NGƯ KÝ - 5
Cập nhật lúc: 2024-10-07 22:22:19
Lượt xem: 1,914
Hắn dường như nói với ta, nhưng lại như cố ý để cữu mẫu của hắn nghe thấy.
Cữu mẫu hắn, già rồi, không chịu nổi kiểu cư xử này của Dung Nhị, mặt đỏ tía tai, tức đến nghiến răng không nói nổi lời nào.
"Dư Ngư, phu quân của nàng say rồi, đỡ ta về."
Nửa người hắn đổ về phía ta, không phải ta đỡ hắn mà là hắn kéo ta theo, lảo đảo đi về phía Tử Trúc Viện.
"Quay đầu lại nhìn Trường An mỹ cảnh, ba mươi năm trước, ta từng phong lưu hào hoa. Vì tìm chuyện cũ ở thanh lâu, nơi cành hoa thiếu một đóa là còn lưu tên ta."
Hắn ngâm câu thơ phong lưu, bước vào phòng, ngồi phịch xuống ghế. Lão Hổ bay đến đậu lên vai hắn, hắn vừa nấc cục vừa lầm bầm mắng: "Ngươi, đồ lông lá vô dụng, tốn của gia năm trăm lượng, hôm nay lại có kẻ bán gia với giá một trăm lượng, thật đúng là không bằng súc sinh."
Ta nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, Xuân Cảnh mang chén canh giải rượu tới hỏi, ta kể lại toàn bộ sự việc ngày hôm nay cho nàng nghe, nhắc đến những thỏi bạc rơi lăn lóc trên đất mà lòng đau như cắt: "Dù có giận cũng không nên tức đến mức bỏ qua bạc, ngươi nói có phải không? Với lại, ta chỉ nợ hắn một trăm lượng, nên mới bảo cữu mẫu hắn đưa một trăm lượng, hắn chê ta bán rẻ, như vậy đâu phải là bán?"
Xuân Cảnh nghe rất chăm chú, gật đầu không ngừng, coi như chấp nhận lời ta.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Suy nghĩ một lúc, Xuân Cảnh bỗng vỗ trán: "Lãi suất! Nhị gia nhất định giận người vì phá vỡ quy củ giang hồ, sao lại không nhắc tới lãi suất chứ?"
Ta bừng tỉnh, nhận lấy bát canh giải rượu từ tay Xuân Cảnh, cẩn thận bưng vào. Dung Nhị đang dựa vào ghế, vuốt lông cho Lão Hổ, chẳng thèm ngẩng đầu: "Không uống."
"Nhị gia, sao thế?" Ta giả vờ hỏi.
"Đầy bụng giận."
Ta sợ hắn tăng lãi suất, vội cúi đầu: "Nhị gia, ta biết sai rồi, ngài rộng lượng tha cho ta một lần đi."
"Sai ở đâu?"
Chẳng phải là lãi suất sao, ta gật đầu: "Ta sẽ trả, trả không được sao?"
"Trả?"
"Vâng! Nhị gia cần, ta sẽ trả." Ta cúi đầu, tay vân vê vạt áo, bước chầm chậm tiến đến gần hắn.
Dung Nhị tên này thường vào thanh lâu, chắc là thích những nữ nhân yếu đuối, duyên dáng. Ta từng thấy những người đó rồi, chỉ là cúi đầu, liếc mắt nhìn rồi chu môi làm điệu thôi.
"Ta có thể trả, nhưng... Nhị gia có thể bớt chút không?"
"Ồ?" Dung Nhược nheo mắt, nhìn ta đầy vẻ khác lạ, giơ tay đuổi Lão Hổ đi. Con chim này như sợ ta tranh giành, bay lên đậu ở cửa sổ, cảnh giác nhìn ta.
Ta nhỏ giọng, ngọt ngào như rót mật: “Nhị gia khí chất hiên ngang, là anh hùng giữa muôn người. Ta chỉ là một nữ nhi yếu ớt, nếu ngài muốn quá nhiều, ta e rằng không chịu nổi đâu.”
Dung Nhược bị sặc, ho khan liên tục, mặt mũi đỏ bừng.
Ta vội đưa chén canh giải rượu, hắn nhìn ta một cái, đôi mắt phượng vốn đã đẹp, giờ trở nên dịu dàng, dường như muốn mê hoặc lòng người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nhuoc-ngu-ky/5.html.]
Hắn nhận lấy chén canh rồi đặt sang bên, bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay ta, khẽ xoay xoay như đang trêu chọc.
“Dư Ngư, nàng có biết mình đang nói gì không?”
Lòng bàn tay hắn ấm áp, còn tỏa ra chút hơi nóng ẩm, ánh mắt như muốn dò xét. Ta không phải là người hay nuốt lời, nên gật đầu liên tục: “Chẳng phải là lãi suất sao? Ta trả.”
“……”
Ta đá Xuân Cảnh ra khỏi giường: “Xuân Cảnh, ngươi đã ngủ chưa? Ta không ngủ được.”
“Dư nương tử, thế nào rồi? Nhị gia nói gì?”
“Nhị gia bảo ta cút đi.”
06
Từ đêm đó, Dung Nhược như thể có thù với ta. Hắn vốn ít khi về, mà có về thấy ta, cũng chẳng có vẻ mặt dễ chịu.
Mỗi khi đi ngang qua ta, tay áo hắn lại vung thật cao, như thể muốn cho ta một cái tát.
Một lần nọ, hắn say khướt về, bóng dáng đổ dài lên cửa sổ phòng ta, Thường Bạch hỏi: “Nhị gia, có cần gọi Dư nương tử đến hầu hạ không?”
“Dư nương tử? Đồ ngốc, Nhị gia ta mà nhìn thấy nàng ta, sợ là mất mạng.”
Vì trước đây Dung Nhược thật sự đã đưa ta đi khắp nơi, giờ trong phủ ai cũng nói ta đã thất sủng, có người còn đồn rằng Dung Nhị đã chán chơi đùa rồi bỏ rơi ta.
Xuân Cảnh ngày ngày than vãn vì ta, nhưng ta lại thầm vui trong lòng, càng chăm chỉ làm việc và ghi chép cẩn thận mỗi tháng hai lượng bạc.
Hôm nay có người đưa thiệp mời, bảo mời công tử và nữ quyến đến dự tiệc. Ta nhìn thiệp in chữ “Trang”, quan huyện họ Trang, chắc là gửi nhầm, liền bảo Xuân Cảnh từ chối.
Ai ngờ Xuân Cảnh đi rồi quay lại: “Dư nương tử, người ta nói mời đúng người rồi, đại nhân họ Trang tổ chức thọ yến cho mẹ mình, Nhị gia và công tử nhà họ Trang là bạn thân, hôm qua đã đến trước, hôm nay là buổi chính, nên họ mới đến mời.”
Dù ta ít học cũng biết không có buổi tiệc nào mà lại mời vào đúng ngày hôm đó, hơn nữa tiệc thọ thường tổ chức vào buổi trưa, mà khi nhận thiệp đã là giờ Mùi. Ta nghi ngờ không phải ý của nhà họ Trang, mà là phong cách của Dung Nhược.
Nếu lần này ta không đi, e rằng quan hệ giữa ta và hắn sẽ càng căng thẳng, nghĩ thông suốt, ta liền bảo Xuân Cảnh giúp ta trang điểm, không chần chừ mà đi đến phủ họ Trang.
Tiểu đồng đón khách dẫn ta đến thủy tạ phía sau, từ xa đã nghe tiếng cười đùa trong trẻo của các cô gái. Thủy tạ nằm giữa hồ, treo rèm lụa trắng, hương trà, hương mực và hương trầm hòa quyện, tạo nên một khung cảnh tao nhã.
Từ trong rèm có giọng nữ vang lên: “Có phải là Dư tỷ tỷ đến không? Mau vào.”
Màn nhẹ bị vén lên, mấy khuôn mặt tròn trăng khuyết quay lại nhìn ta, tất cả đều là tiểu thư khuê các.
Không thấy Dung Nhược đâu, nhưng ta không thể quay ra được nữa.
Ta hành lễ đúng như Vương ma ma đã dạy, mấy người khẽ cười, cô gái ngồi ở chính giữa bàn trà mở lời trước: “Nghe nói Nhị ca nhà họ Dung giấu kỹ một nàng thơ trong phòng, thường trêu hắn rằng hãy mời Dư nương tử ra uống trà làm thơ cùng, nhưng hắn nói Dư tỷ tỷ không biết chữ, không có thú vui tao nhã đó. Ta không tin, nên muốn mời tỷ đến gặp mặt.”
“Dư tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, nhìn qua đã biết là con nhà gia giáo, làm sao như Nhị gia nói mà không biết chữ được, chắc chắn hắn sợ chúng ta làm hư tỷ, nên mới nói dối chúng ta.”