Tôi Không Làm Thế Thân - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-10-16 12:00:29
Lượt xem: 213
(8)
Nói là yến hội, nhưng những năm gần đây bà nội càng ngày càng không thích tổ chức lớn, cho nên chỉ là người một nhà tụ cùng một chỗ ăn một bữa cơm mà thôi.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân ngay từ đầu tôi cự tuyệt, người một nhà bọn họ, không liên quan gì đến tôi.
Nhưng nếu đã đáp ứng Thẩm Mộng Trạch, tôi liền an tâm đi thôi.
Không biết trong lòng hắn muốn làm gì, có lẽ là biết bà nội nhớ ta, nên muốn cho bà vui.
Đang nghĩ ngợi, Thẩm Mộng Trạch tới đón tôi.
Khi nhìn thấy ta, ánh mắt hắn sáng ngời, long lanh, giống như một con ch.ó lớn đáng yêu:
"Em hôm nay, hình như có chút không giống bình thường."
Hắn bình thường đều gọi ta chị dâu, hôm nay lần đầu đổi xưng hô, tôi thoáng có chút không thích ứng.
"Gọi tôi là Đỗ Nhiễm đi."
"Được Nhiễm Nhiễm."
Tôi giật mình sửng sốt, đột nhiên muốn trêu chọc hắn:
"Hôm nay đẹp hay bình thường đẹp?"
Vành tai hắn nhất thời đỏ ửng lên, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Đều đẹp. Nhưng hôm nay, càng giống chính mình."
Lời này của hắn nói chạm đến tận sâu trong tâm tôi, Thẩm Kiều bá đạo, tôi bình thường chỉ có thể mặc những quần áo phong cách dịu dàng kia, đẹp thì đẹp rồi, nhưng căn bản tôi không phải chính mình.
Đại khái là thay đổi quá lớn, lên xe, Thẩm Mộng Trạch còn thường xuyên vụng trộm liếc tôi một cái.
Làm tôi cũng nhịn không được soi gương nhiều lần, hôm nay tôi thật sự khác biệt như vậy sao?
Nếu không phải là tôi biết Thẩm Mộng Trạch không thích nữ nhân, thì tôi đã nghi ngờ hắn có phải có ý đối với tôi hay không.
Cùng Thẩm Kiều ở chung một chỗ hai năm nay ta biết, người em họ này từ chối tất cả nữ nhân tiếp cận.
Lúc đầu chúng tôi còn tưởng rằng hắn là trong lòng có người.
Nhưng bà nội thần thần bí bí nói cho tôi biết: "Đứa nhỏ này khẳng định không thích nữ sinh."
Lúc đó tôi còn bị kinh ngạc bởi phong trào mới và sự khai sáng của bà nội.
Trưởng bối bình thường rất khó chấp nhận như vậy.
Bà nội lại không quan tâm: "Có gì đâu, nó thích ai thì thích.'
Bà nội còn nghịch ngợm lấy ngón trỏ chạm môi: "Giúp nó giữ bí mật nhé."
Trong mắt bà giảo hoạt như nào tôi bây giờ còn nhớ rõ, thật sự là giống một đứa trẻ hơn tám mươi tuổi.
……
Đại khái là quá trình lái xe quá mức nhàm chán, Thẩm Mộng Trạch vẫn không có gì để nói.
"Nhiễm Nhiễm, nghe nói em và anh trai tôi…"
Hắn dừng một chút, cẩn thận tiếp tục hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/toi-khong-lam-the-than/chuong-6.html.]
"Hai người ở bên nhau vì tiền?"
Tôi cười trừ, việc này vốn không phải là bí mật, rất nhiều người đều biết.
Đúng vậy, hắn một tháng cho tôi ba mươi vạn tiền lương.
"Nhiễm Nhiễm, em xem anh...... Anh có thể hay không......"
Anh vừa lái xe vừa ấp a ấp úng nói chuyện, còn thỉnh thoảng quay đầu nhìn tôi.
Tôi lo muốn chết, lái xe như vậy thật không an toàn.
Bình thường anh ta ra ngoài đều là có tài xế lái xe, hôm nay không biết vì sao tài xế không tới, là Thẩm Mộng Trạch một mình tới đón tôi.
Tôi ngắt lời: "Anh có thể..."
"Cái gì?"
Hắn có chút kinh ngạc, tôi ngắt lời hắn.
"Anh có thể nghiêm túc lái xe không, đang lái xe phân tâm cái gì."
Đạo lý ngàn vạn điều, an toàn trên hết.
Bị tôi nói vậy, hắn tức giận không thèm để ý tới tôi nữa.
Tôi hình như cũng không sai nói cái gì, không phải là bình thường nhắc nhở hắn sao?
Tức giận cái gì?
Cũng may hắn không giống Thẩm Kiều, Thẩm Kiều thích lái xe đấu khí.
Biết ngày Ôn Thần Tự yêu đương, chúng tôi đang trên đường về nhà.
Hôm đó là cuối tuần, tài xế xin nghỉ, Thẩm Kiều lái xe đưa tôi và bong bóng đi công viên.
Trên đường về nhà nhận được điện thoại của Ôn Thần Tự.
Tôi cũng không biết trong đầu Ôn Thần Tự đang suy nghĩ cái gì, yêu đương thì yêu đương, còn phải báo cáo với bạn trai cũ một phen.
Trong điện thoại nhận thấy Thẩm Kiều mất hứng, cô còn cố gắng cứu vãn:
"A Kiều, trong lòng em luôn có anh. Nhưng một mình em ở nơi đất khách quê người, em cần một chút ấm áp."
Khá lắm, được cô an ủi xong, Thẩm Kiều càng tức giận, đua xe về nhà.
Ngày đó khi về đến nhà, tôi bị dọa đến lòng bàn tay đều véo ra vết máu, lúc xuống xe đi bộ đã hồn bay phách lạc.
Lúc ấy đã không muốn làm nữa.
Nhưng cũng giống như mỗi một người làm công muốn nghỉ việc nhưng vẫn phải khuất phục trước hiện thực, phía sau tôi vẫn vì tiền mà chịu thua, chỉ là từ nay về sau Thẩm Kiều lái xe, tôi có thể không ngồi thì không ngồi.
Từ trong hồi ức, tôi hoàn hồn lại, nhìn về phía khuôn mặt tuy là anh em họ nhưng không hề giống Thẩm Kiều chút nào kia.
Thẩm Mộng Trạch vẫn không để ý tới tôi, nhưng xe đã lái vững vàng hơn.
Cuối cùng người nhà họ Thẩm ổn định tâm trạng, tôi nghĩ, mơ mơ màng màng rơi vào giấc ngủ.