Lưu Luyến Không Rời - Phần 6
Cập nhật lúc: 2024-10-02 22:34:04
Lượt xem: 219
Đôi mắt đó vẫn nhìn chằm chằm ta vô cùng chăm chú như trước đây, trông giống như thâm tình chân thành.
Lúc trước ta luôn bị nhìn đến mức đỏ mặt, miệng đắng lưỡi khô, sau đó được chàng thuận lý thành chương mà đưa lên đám mây.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, rốt cuộc có mấy phần thật lòng mấy phần giả dối, suy cho cùng ta cũng nghĩ mãi mà không rõ.
“Không có gì để nói cả.”
Ta lấy lại bình tĩnh, áp chế sự đau lòng, dứt khoát nói rõ ràng:
“Chuyến này ta đến đây thành thân, nếu không phải được ngài đưa đi thì khó tránh khỏi sẽ bị mấy anh trai của ngài sỉ nhục. Ngài đã cứu ta, nhưng trước đó ở Tề Đô ta cũng đã cứu ngài một lần, xem như hòa nhau. Ta sẽ không dựa vào chút tình cảm trước kia mà sai sử ngài làm việc gì cả, nếu ngài cảm thấy tổn hại danh dự, ta sẽ càng không nhắc đến những chuyện trước kia ở phủ Công chúa.”
Ánh mắt Thịnh Quân nhìn ta hơi tối lại: “Còn gì nữa?”
“Bây giờ thân phận của ta và ngài khác nhau một trời một vực, không cần phải làm khó bản thân mình cưới hỏi đàng hoàng. Cứ tùy tiện cho ta một cái viện nhỏ, trồng mấy vườn rau là ta có thể sống được.”
“Còn gì nữa?”
“Còn có… Ta không hiểu rõ về mấy chuyện vòng vèo trong hoàng thất Đại Chu các ngài, nếu sau này ngài gặp được người mình ngưỡng mộ, muốn cưới nàng ấy làm vợ thì cũng có thể nói trước với ta, ta nhường lại vị trí cho nàng ấy. Khi ngài là Lâm Quân, quả thật ta đã từng thèm thuồng sắc đẹp của ngài, nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi. Bây giờ ngài đã khôi phục thân phận Thịnh Quân, ta tuyệt đối sẽ không tham lam sự phú quý của ngài.”
Thịnh Quân nhìn qua, trong mắt tựa như có sương mù dày đặc: “Nói xong chưa?”
Ta nhớ lại, không còn thiếu gì nữa, thế là gật đầu.
Sau đó chàng rút thắt lưng ra ngay trước mặt ta.
Áo đỏ rơi xuống, ngay cả thanh trường kiếm đã vào vỏ cũng phát ra tiếng vang thanh thúy.
Cây trâm ngọc đen bị rút ra, tóc đen xõa xuống một cách lộn xộn, tản ra trên đầu vai, cùng áo trong trắng như tuyết làm tôn nhau lên, xương quai xanh xinh đẹp cũng như ẩn như hiện, làm cho người ta suy tư.
Mắt thấy chàng còn muốn cởi nữa, ta vội vàng rống to một tiếng: “Được rồi!”
Tay Thịnh Quân khó khăn lắm mới dừng lại ở chỗ vạt áo, chàng ngẩng đầu nhìn ta: “Nếu Công chúa đã thèm thuồng sắc đẹp của ta, vậy sao không tiếp tục nữa?”
“... Thịnh Quân, ngài đừng có giả ngu ở trước mặt ta.”
Ta hít sâu một hơi, nghĩ đến trái tim như tro tàn trong mấy ngày trước đó, ta liền cảm thấy thật khó chịu lại buồn cười.
“Thật ra trong lòng nàng hiểu rõ, giữa chúng ta thật sự không có cách nào giả vờ như những chuyện đó chưa từng xảy ra.”
Ánh mắt chàng hơi run lên, nhìn ta chằm chằm, chàng nhẹ giọng hỏi: “Bây giờ cục diện như vậy, có phải nàng thà trước đó ta thật sự uống hết rượu độc, qua đời ở Tề Đô không?”
“Không đến mức đó.” Ta nói: “Cho dù ngài là Thịnh Quân hay là Lâm Quân, ta cũng hy vọng ngài có thể sống tốt. Nhưng giữa ta và ngài, vẫn là không cần gặp lại nhau nữa.”
Thịnh Quân đưa ta đi dưới hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào, tương đương với việc đã công khai trước mặt lão Hoàng đế.
Sáng ngày hôm sau, trong cung có người tới tuyên đọc thánh chỉ, ban ta cho Thịnh Quân làm vợ cả, chọn ngày thành hôn.
Buổi sáng, chàng phái người đưa Tiểu Đào đến từ trạm dịch của đô thành
Khi nhìn thấy Thịnh Quân, Tiểu Đào liền ngây ngẩn cả người, hồi lâu sau mới phản ứng được: “... Cậu Lâm?”
“Tiểu Đào, không được vô lễ.”
Ta nói mà không có biểu cảm gì: “Đây là thất Hoàng tử điện hạ của Đại Chu, nhanh hành lễ nhận tội đi.”
Thịnh Quân lại giống như rất vui vẻ: “Không sao, cứ gọi ta là cậu Lâm đi, ta thích nghe.”
Ta quay đầu rời đi.
Chàng lại đuổi theo: “Hôm nay Công chúa muốn ăn gì? Ta đã sai người đi mua gà con về nuôi rồi, còn có mấy hộp đồ trang sức vàng nàng thích nữa, dùng cơm xong nàng đi nhìn xem, được không?”
Ta không muốn trả lời.
Mà Tiểu Đào sau khi ngẩn ngơ một lúc thì cuối cùng cũng phản ứng được, chạy qua chặn trước mặt ta, ngửa đầu nhìn Thịnh Quân:
“Thất điện hạ, nếu ngài là Hoàng tử tôn quý nhất Đại Chu thì cần gì phải giả vờ ra dáng vẻ đó ẩn nấp trong phủ Công chúa? Công chúa của bọn ta quả thật từng nhận ngài làm trai lơ, nhưng trên danh nghĩa thì là như vậy, thực chất nàng ấy đối xử với ngài như thế nào, lẽ nào ngài không cảm nhận được sao?”
Em ấy là một cô gái dũng cảm.
Dù đối mặt với thất Hoàng tử điên cuồng độc ác nhất Đại Chu trong truyền thuyết, em ấy vẫn chặn trước mặt ta, còn dám to gan chất vấn chàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/luu-luyen-khong-roi/phan-6.html.]
Ta kéo em ấy ra sau lưng, rũ mắt nói: “Tiểu Đào không cố ý mạo phạm điện hạ, nếu như lời nói có làm ngài khó chịu, ta thay em ấy nhận lỗi với điện hạ.”
Trông vẻ mặt của Thịnh Quân rất kỳ lạ, tựa như đang trải qua sự đau đớn nào đó khó mà chịu được.
“Đừng như vậy…” Giọng nói chàng hơi run lên: “Trải Trản, nếu nàng hận ta thì rút kiếm g.i.ế.c ta cũng được, đừng đối xử với ta như vậy.”
Ta không nói tiếp nữa, mang theo Tiểu Đào rời đi.
Đồ ăn trưa rất phong phú, những ngày đó ở phủ Công chúa, chàng đã tìm tòi ra được thói quen ăn uống của ta, ngay cả mỗi một chi tiết cũng khớp với sở thích của ta.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, mở mắt ra, trên bàn tràn đầy ánh vàng sáng chói, đều là đồ trang sức vàng mà Thịnh Quân sai người đưa tới.
Ta đánh giá giá trị một cách đơn giản, có lẽ có thể mua được hai lần phủ Công chúa của ta.
Được rồi, ta là kẻ tầm thường, ta thừa nhận mình thật sự động lòng rồi.
Thịnh Quân vô cùng nhạy bén nhận ra tâm tình của ta, nhẹ giọng nói:
“Chút quà nhận lỗi mà thôi, cho dù Công chúa không chịu tha thứ cho ta thì cũng có thể tùy ý nhận lấy.”
Ở phủ thất Hoàng tử gần nửa tháng, sắp tới gần ngày cưới, sáng hôm đó, lúc ta đang nửa tỉnh nửa mê thì đột nhiên có bóng người đứng trước giường.
Ta như có cảm giác, m.ô.n.g lung mở mắt ra, đối diện với Thịnh Quân rũ mắt nhìn qua.
Chàng mặc một bộ đồ đen, hông đeo trường kiếm, trên tay còn cầm một con d.a.o găm.
Ta cực kỳ sợ hãi, đột nhiên tỉnh táo lại: “Ngài muốn g.i.ế.c ta?”
“Cho dù giờ phút này ta tự sát ở đây thì cũng sẽ không làm Công chúa bị thương một chút nào, không cần lo lắng.”
Chàng cười một cái tự giễu, ánh mắt đau khổ: “Là ta hành động thận trọng, đã làm phiền giấc ngủ của Công chúa.”
Thấy chàng hèn mọn đến mức này, tâm tình ta có chút phức tạp nhưng lại không biết nên nói gì, đành phải ngậm miệng im lặng.
Thịnh Quân trở tay thu con d.a.o găm lại: “Ta phải ra khỏi thành làm việc, trước khi đi nhớ mong Công chúa nên sang đây xem một chút. Trong phủ cũng đã được dặn dò, nếu Công chúa có cần gì thì chỉ cần dặn dò quản gia, tất cả mọi người trong phủ này cũng mặc cho nàng sai khiến.”
Nói xong, chàng lại cúi đầu nhìn ta rồi xoay người muốn đi.
Ta ngồi dậy, vô thức hỏi một câu: “Ngài đi làm việc gì?”
Thịnh Quân dừng bước, nghiêng đầu.
Bên ngoài trời vẫn chưa sáng rõ, chút ánh sáng chiếu qua vẫn còn mang theo vẻ mờ mịt, phủ lên bên mặt với đường cong trôi chảy của chàng, làm tôn lên chút lạnh lùng cứng rắn.
Giọng nói của chàng cũng mang theo chút lạnh lẽo, nhưng giọng điệu lại rất dịu dàng:
“Không cần lo lắng, chỉ là đi xử lý mấy tên phản bội mà thôi. Thời gian vẫn còn sớm, Công chúa ngủ thêm một lúc nữa đi.”
Thịnh Quân đi rồi, ta lại không buồn ngủ nữa.
Trên thực tế, ta biết rất ít về chàng, chỉ mơ hồ biết được Đại Chu có một vị thất Hoàng tử, ban đầu không phải được nuôi dưỡng trong cung.
Bắt đầu từ mười bốn tuổi là chàng đã ra chiến trường, cho đến bây giờ cũng chưa từng thua trận, dưới tay ngoại trừ binh quyền ra thì còn quản lý Ám Sứ Ti của Đại Chu, chuyên làm những chuyện không lộ ra ánh sáng cho lão Hoàng đế.
Tuy nói m.á.u tươi đầy tay, nhưng hiếm có ai biết được dáng vẻ chân thật của chàng.
Nguyệt
Bởi vì nổi tiếng bởi thủ đoạn tàn nhẫn cực đoan, chàng cũng đã… mất đi tư cách tranh đoạt vị trí Thái tử.
Ta nghĩ đến ánh mắt tam Hoàng tử nhìn Thịnh Quân vào ngày đó trên đại điện.
Dưới sự e ngại ẩn chứa vẻ ghen ghét và oán độc cực sâu.
Nếu như sau này hắn ta là tân đế, kết cục của Thịnh Quân chắc chắn sẽ không tốt.
Suy nghĩ được một lúc, ta đột nhiên phản ứng lại.
Ta đang bận tâm vớ vẩn gì vậy chữ, rõ ràng ta đã khó bảo vệ được chính mình rồi.
---