Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lưu Luyến Không Rời - Phần 5

Cập nhật lúc: 2024-10-02 22:33:44
Lượt xem: 251

Lúc ta về phủ thì đêm đã khuya.

Thi thể của Lâm Quân đã không thấy đâu nữa, trên mặt đất chỉ có mấy giọt m.á.u đã biến thành màu đen, nghe nói là người trong cung tới sợ thêm phiền toái, hắn vừa tắt thở là đưa đi ngay.

“Hoàng thượng có chỉ, cho Công chúa Định An thời gian bảy ngày. Đến ngày thứ bảy là lập tức xuất phát đến đô thành Đại Chu.”

Ta tháo trâm vòng, thay sang áo gai vải thô, mặt không biểu cảm ngồi trong phòng rơi lệ.

Thật ra thời gian Lâm Quân vào phủ Công chúa làm trai lơ của ta cũng không được lâu, chưa tới ba tháng.

Nhưng cũng đủ để khiến ta dần động lòng, nhưng trái tim lại hóa thành tro trong nháy mắt.

Một ngày trước khi lên đường, Lục Vân Châu lại đến đây thăm ta.

Từ ảnh chiếu trong đôi mắt đen láy của hắn ta, ta nhìn thấy dáng vẻ mặc đồ trắng mộc mạc của mình, rũ mắt nói: “Lục đại nhân có gì muốn làm?”

Trong mắt hắn ta hiện lên chút đau đớn: “Nếu như ngày đó nàng đồng ý thành thân với ta thì làm sao đến mức này —”

“Nếu ngươi thật lòng muốn thành thân với ta thì bây giờ sợ là có cả con luôn rồi.” Ta lạnh lùng nói: “Lục Vân Châu, đừng có giả vờ lòng tốt trước mặt ta nữa. Bây giờ đã mất đi chướng ngại vật là ta, ngươi có thể cùng Tống Minh Chi thành thân ngay, trăm năm hòa hợp.”

Hắn ta cứng đờ: “Ta không phải thật sự nghĩ tới việc thành thân với nàng ấy, chỉ là vì ân tình…”

Nhưng ta đã không còn kiên nhẫn nghe hắn ta phân tích kế sách nữa.

Ta chỉ rất nhớ Lâm Quân thôi.

Người ta nói, hưởng phúc khí không nên hưởng, sau này sẽ nếm vị đắng gấp bội.

Ta vốn không nên mang mệnh Công chúa.

Đi tới trạm dịch giáp giữa hai nước, ta cuối cùng cũng cởi đồ trắng, thay sang áo cưới đỏ tươi, khi đi cả đoạn đường xóc nảy tới đô thành Đại Chu thì mùa xuân đã đến rồi.

Có lẽ là vì thấy nước Tề bại trận nên mới đưa ta đến hòa thân, người của Đại Chu đối đãi với ta vô cùng khinh thường.

Bên trong đại điện, ta vừa mới hành lễ xong thì tam Hoàng tử đã trêu chọc mà mở miệng:

“Đây là Công chúa mà nước Tề đưa tới à? Sao trông dung tục tầm thường thế, còn không bằng thị thiếp trong phòng ta nữa kìa.”

Một Hoàng tử khác nói tiếp: “Anh ba có chỗ không biết đó, nghe nói nàng ta từ nhỏ đã sinh ra và lớn lên ở dân gian, một năm trước mới được tìm về.”

Vẻ mặt tam Hoàng tử khinh bỉ, đang muốn mở miệng lần nữa thì ngoài điện lại truyền đến tiếng thông báo: “Thất điện hạ đến —”

Vẻ mặt hắn ta lập tức thay đổi: “Sao tên điên này cũng tới?”

Ta hoàn toàn không có hứng thú với gút mắc hoàng thất phức tạp của Đại Chu, chỉ rũ mắt nhìn chằm chằm vào hầu bao bên hông.

Đây là chiếc túi mà trước đó Lâm Quân thêu cho ta, lúc đó ta còn cảm khái chàng hiền lương thục đức, không những am hiểu cầm kỳ thi họa, ngay cả nữ công cũng biết.

Ta nghiên cứu quá tập trung, không để ý đại điện chẳng biết đã trở nên yên tĩnh từ lúc nào.

Ánh sáng trước mặt hơi tối đi, có người dừng lại trước mặt ta.

Không đợi ta ngẩng đầu, giọng nói vô cùng quen thuộc đó đã vang lên:

“Em tới xem Công chúa tới từ nước Tề thôi, sao anh ba giống như không chào đón em lắm nhỉ?”

Giọng nói đó lúc xa lại lúc gần, mang theo ngọn gió đầu xuân thổi vào, bên tai tựa như có tiếng ong ong vang lên.

Ta chậm rãi, ngẩng đầu lên từng chút một.

Chàng trai trước mặt mang mái tóc đen xõa tung, hông đeo trường kiếm, đôi mắt xinh đẹp nhìn ta chằm chằm tựa như có ngọn lửa đang cháy rực.

Chàng mặc một bộ áo đỏ, vô cùng xứng đôi với áo cưới trên người ta.

Tựa như là đến thành thân với ta vậy.

Chàng thấp giọng nói với ta: “Công chúa đã đến Đại Chu hòa thân, vậy có bằng lòng gả cho ta không?”

Tam Hoàng tử ở sau lưng chàng giễu cợt: “Ta thắc mắc sao em trai nhiều năm như vậy không thành thân cũng không thu người vào phòng, làm sao, hóa ra là cảm thấy hứng thú với kiểu dung tục này à?”

Chàng quay đầu nhìn thoáng qua, không đợi tam Hoàng tử phản ứng lại, thanh trường kiếm đó đã ra khỏi vỏ, đặt trên cổ của tam Hoàng tử.

“Anh ba hãy nói năng cẩn thận đi.” Chàng lười biếng nói: “Kiếm của em không có mắt, không muốn nghe thấy nhất là lời nói bàn luận về hôn sự của em.”

Nguyệt

Rõ ràng là anh em, tam Hoàng tử lại chỉ lộ ra vẻ giận mà không dám nói gì.

Ta cuối cùng cũng tỉnh táo lại, nhỏ giọng nói: “Thì ra chàng lợi hại như thế.”

Một câu nói rất nhẹ.

Bàn tay cầm kiếm của chàng lại run lên.

Trong bầu không khí giương cung bạt kiếm, lão Hoàng đế của Đại Chu cuối cùng cũng đến.

“Thịnh Quân, bỏ kiếm xuống, đó là anh ba của con đó!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/luu-luyen-khong-roi/phan-5.html.]

Thì ra chàng tên là Thịnh Quân.

Điều vô cùng kỳ lạ là, nghe giọng điệu của lão Hoàng đế cũng có chút sợ chàng.

“Không phải là nhi thần cố ý nhằm vào anh ba đâu, chỉ là lời anh ấy nói con thật sự không thích nghe.”

Thịnh Quân lạnh nhạt nói: “Phụ hoàng cũng biết đó, nhi thần không thích nhất là người khác bàn luận về hôn sự của nhi thần.”

“Trẫm biết, trẫm biết.”

Lão Hoàng đế rõ ràng là muốn dàn xếp ổn thỏa, ánh mắt đảo một vòng, cuối cùng rơi trên người ta.

“Nếu con đã thấy hứng thú với Công chúa mà nước Tề đưa tới, vậy thì dẫn về làm người trong phòng đi.”

Giọng điệu cũng khinh thường, chẳng thèm để ý giống như tam Hoàng tử.

Cũng đúng, nước Tề vốn dĩ chính là nước thua trận, bọn họ cũng biết rõ lai lịch của ta, đương nhiên là không có sự tôn trọng gì.

Thịnh Quân không lên tiếng ngay, chỉ thu trường kiếm lại, đi qua nắm tay ta.

Xúc cảm ấm áp quen thuộc, vết chai mỏng trên đầu ngón tay vô tình hay cố ý lướt qua mu bàn tay, ta giống như bị bỏng, rụt tay lại, chàng liền nắm chặt.

“Công chúa tài mạo song toàn, làm sao có thể tủi thân cho nàng ấy chỉ làm một người trong phòng chứ?”

Chàng cười khẽ một tiếng, giọng điệu chân thật đáng tin: “Nhi thần đã tròn mười tám tuổi mà chưa có vợ, còn xin phụ hoàng hạ chỉ ban hôn.”

*

Ngồi trong xe ngựa, Thịnh Quân cho người bên cạnh lui xuống, ở đây chỉ còn lại hai bọn ta.

Không gian rộng lớn, trải thảm dày dặn mềm mại, lư hương bằng vàng ròng bốc lên sương mù lượn lờ, là hương vỏ bưởi mà ta vô cùng thích.

Thịnh Quân cẩn thận nhìn ta: “Trản Trản, nàng giận sao?”

Ta không lên tiếng.

“Ta không cố ý lừa gạt nàng đâu, chỉ là trước đó đi nước Tề là do có chuyện quan trọng, lần đó bị thương cũng chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi.”

Ta vẫn không nói lời nào.

Chàng dừng lại một chút, trong giọng nói hơi khàn mang theo chút nghẹn ngào: “Trản Trản, nàng sẽ không tha thứ cho ta, đúng không?”

Ta cuối cùng cũng dùng sức rút tay lại, ngẩng đầu nhìn chàng: “Thú vị không?”

“Diễn nghiện rồi đúng không?”

“Trai lơ bị anh trai bán vào quán Nam Phong, nhóc đáng thương bị Lục Vân Châu đẩy một cái là ngã, không phải chàng tên Lâm Quân sao? Vị điện hạ điên đó của Đại Chu, thất Hoàng tử bò ra từ núi xác biển máu, hạ mình làm nam sủng trong phủ của ta, thật đúng là tủi thân cho chàng rồi.”

Chàng khúm núm khép nép nói: “Không tủi thân, vui vẻ chịu đựng.”

Ta lười để ý đến chàng, khép tay áo lại lùi ra sau.

Kết quả xe ngựa xóc nảy một cái, ta không để ý, gáy va mạnh vào vách xe, ta đau đến mức hít vào một hơi khí lạnh.

Ngay sau đó, Thịnh Quân đưa tay ôm ta vào lòng, trước khi ta tránh thoát thì chàng đã đưa tay, dùng lực vừa phải xoa chỗ ta vừa bị va đập.

Cơn đau đó rõ ràng đã được xoa dịu, nhưng nỗi đau dữ dội hơn lại trào lên từ trong lòng.

Ta cắn môi, cố gắng thoát khỏi lồng n.g.ự.c chàng, lại bị Thịnh Quân đè chặt lại.

Chàng gần như dùng giọng cầu xin nói: “Trản Trản, đừng động đậy, để ta ôm một chút.”

“Cũng đúng, trách ta ngu, từ lần đầu gặp mặt thì nên phát hiện ra rồi mới phải.”

Bàn về sức lực, ta thật sự không địch lại chàng, đành phải tạm thời từ bỏ giãy giụa:

“Người nhà nghèo từ trước đến nay luôn dùng áo gai vải thô, lấy việc rắn chắc dùng bền làm đầu, sao có thể có quần áo kéo một cái là rách chứ?”

Cho nên vết chai mỏng trên tay mà chàng giải thích mập mờ, là da luyện kiếm mà ra.

Mà cái tên được ta gọi vô số lần, thậm chí từ ban đầu đã là giả.

Có lẽ ban đầu, chàng tiếp cận ta chính là vì có mưu đồ khác.

Thịnh Quân còn chưa mở miệng thì xe ngựa đã dừng lại.

Thân làm Hoàng tử, hơn nữa còn là kiểu Hoàng tử mà Hoàng đế cũng phải nhờ cậy, phủ của chàng to đến mức đáng kinh ngạc, cũng vô cùng tráng lệ.

Đại Chu phồn thịnh hơn nước Tề quá nhiều, đô thành cũng tọa lạc ở Giang Nam hiền hòa, bây giờ đã là mùa xuân, cả vườn hoa đang nở rộ.

Thịnh Quân đưa ta đi vòng qua hành lang quanh co thật dài, cuối cùng đi vào trong phòng.

Chàng nói: “Trản Trản, chúng ta nói chuyện đi.”

 

Loading...