Lưu Luyến Không Rời - Phần 7
Cập nhật lúc: 2024-10-02 22:34:58
Lượt xem: 190
Mấy ngày sau đó, trong phủ không thấy Thịnh Quân đâu, hôn sự của ta và chàng lại đều được chuẩn bị đâu vào đấy.
Quản gia nghe theo lệnh của chàng mà đưa tới một ổ gà con, ta và Tiểu Đào cứ như vậy mà nuôi nấng chúng.
Ngày đó ta vừa cho gà ăn xong thì Thịnh Quân quay về.
Chàng mặc áo bào đen của ngày hôm đó, trên đỉnh đầu cài nghiêng một cây trâm ngọc đen, môi không có chút hồng hào nào, duy chỉ có đôi mắt phát sáng như sao, đang nhìn thẳng về phía ta.
“Mấy ngày nay Công chúa có khỏe không?”
Mùi m.á.u tanh nồng đậm.
Ta nhíu mày: “Sắc mặt ngài trắng lắm.”
Chàng chớp mắt mấy cái: “Công chúa thích da trắng sạch sẽ đẹp mắt, không biết thấy ta như vậy thì có hài lòng không?”
Ta cuối cùng cũng không nhịn được nữa, bước đến trước mặt chàng, đưa tay đ.ấ.m một cái vào đầu vai chàng.
Lực không mạnh, Thịnh Quân lại kêu một tiếng đau đớn, vẻ mặt càng thêm tái nhợt, tựa như không kìm nén được cơn đau.
Ta cởi vạt áo trước của chàng ra, quả nhiên nhìn thấy vết thương rách da lộ thịt trước ngực, chồng chất trên vết thương cũ trước kia, có vẻ càng thêm đáng kinh hãi.
“Giả vờ cái gì?” Ta lạnh lùng nói: “Lần đầu tiên gặp không phải ngài cũng rơi vào cảnh thê thảm ngã ở ven đường sao? Còn do ta cứu ngài nữa.”
Thịnh Quân cười nhẹ hai tiếng rồi dừng lại một chút, lại gục đầu xuống, dùng gò má cọ vào mu bàn tay của ta, giống như con vật nhỏ làm nũng.
“Đừng giận, sợ sau này Công chúa cảm thấy xấu nên khi nhát đao đó đ.â.m tới, ta đã cố ý né mặt đi, không hề để khuôn mặt bị thương.”
Ta đánh một cái lên mặt chàng: “Thịnh Quân, con mẹ nó có phải ngài bị điên không?!”
Chàng bị ta đánh mà hơi nghiêng mặt đi, nhưng lại nhanh chóng quay lại, không có sự tức giận, ánh mắt trái lại sáng thêm mấy phần.
“Đáng đánh, Công chúa đánh thêm mấy cái nữa đi.”
Chàng thật sự quá điên rồi.
Ta không chịu nổi nữa, xoay người rời đi, Thịnh Quân đuổi theo, khúm núm khép nép hỏi: “Là ta làm không tốt chỗ nào, khiến Công chúa lại tức giận rồi sao?”
Một tiếng vang trầm nổi lên, ta quay đầu, nhìn thấy Thịnh Quân đã ngã xuống.
Nhớ lại, ban nãy chàng cọ vào mu bàn tay ta, ta đã nhận ra được xúc cảm nóng hổi, rõ ràng là đang phát sốt.
“... Người đâu.”
Ta cố gắng đè nén sự run rẩy trong giọng nói: “Đưa điện hạ vào trong phòng, sau đó mời thầy thuốc đến xem bệnh.”
Thịnh Quân bị thương không nhẹ.
Ngoại trừ vết thương ta nhìn thấy khi cởi áo chàng ra, trên người chàng còn có mấy vết thương to to nhỏ nhỏ, nghiêm trọng nhất là chỗ trúng mũi tên sâu khoảng một tấc ở bên hông.
Chỉ kiểm tra miệng vết thương và bôi thuốc thôi cũng mất hơn nửa canh giờ.
Ám vệ đi theo Thịnh Quân ra ngoài làm việc - Lăng Phong cố ý tới tìm ta:
“Công chúa tuyệt đối đừng giận điện hạ, chuyến đi này nguy hiểm, điện hạ vì nghĩ đến Công chúa nên mới chống đỡ được.”
Ta im lặng một lúc: “Chàng luôn như thế này sao?”
“Sướng khổ liền kề. Điện hạ nổi danh, tay cầm thực quyền, người muốn khiến ngài ấy c.h.ế.t thật sự quá nhiều.”
Lý trí nói cho ta biết, lời này có lẽ là Thịnh Quân cố ý dặn dò hắn nói để bán thảm, mục đích chính là vì lấy được sự tha thứ của ta.
Nhưng sự khó chịu trong lòng là không giả được.
Bởi vì ta biết rất rõ, hắn đang nói đến tình hình thực tế.
Sau khi bôi thuốc, Thịnh Quân vẫn hôn mê, ta tâm phiền ý loạn, uống hơn nửa bầu rượu, mang theo vài phần men say mà đi vào phòng chàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/luu-luyen-khong-roi/phan-7.html.]
“Đây được tính là gì đây, Thịnh Quân?”
Chàng nhắm hai mắt, lông mi dày rậm phủ xuống, dưới mắt tản ra một mảng bóng râm nhỏ.
Từ khi ra đời đã giãy giụa trong sự biến ảo khôn lường của hoàng quyền, thủ đoạn làm việc tàn nhẫn cực đoan, còn có hành vi tùy ý trước mặt lão Hoàng đế, mọi thứ luôn khiến cho ta không để ý tới, thật ra chàng nhỏ hơn ta nửa tuổi.
“Hôn sự vẫn đang được chuẩn bị, nếu như chàng cứ thế mà c.h.ế.t đi, có phải là ta phải ở lại Đại Chu của chàng, một lần nữa trải qua sự đau lòng như trước đó không?”
Nguyệt
Không có lời đáp lại.
Ta đứng yên lặng trước giường chàng một hồi lâu, khi đi tới cửa, sau lưng cuối cùng cũng truyền đến giọng nói của Thịnh Quân: “... Không đâu.”
“Nàng ở Đại Chu… Cho dù ta sống hay c.h.ế.t thì nhất định đều sẽ bảo vệ nàng chu toàn…”
Ta chợt xoay người quay lại, hung ác nhìn chàng chằm chằm: “Rốt cuộc là chàng thật sự không hiểu hay là giả ngu vậy hả?”
“Trản Trản, ta không lừa nàng, Lâm là họ mẹ của ta, từ nhỏ ta đã đi theo bà chinh chiến ở bên ngoài, hiếm khi ở trong cung. Sau đó vì chiến sự nguy hiểm, bà sai người đưa ta về đô thành, lại bị người ta chặn lại giữa đường — là người của anh ba ta, bọn chúng bán ta vào quán Nam Phong. Người trong quán Nam Phong đã đánh ta hai mươi roi, nói rằng sẽ không có ai tới cứu ta, bảo ta chuẩn bị, mấy ngày sau sẽ phải tiếp khách.”
Có lẽ là vì bị thương, giọng nói của chàng rất nhẹ.
Ta yên lặng nghe rồi hỏi một câu: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó… Ta đã g.i.ế.c hết bọn chúng.”
Thịnh Quân cười khẽ một tiếng: “Bên phía anh ba cũng là chuyện sớm muộn thôi.”
Chàng bị thương quá nặng, chỉ nói bao nhiêu đó thôi mà lại bởi vì kéo trúng vết thương mà đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Ta thở dài: “Không cần nói nữa, chàng nghỉ ngơi trước đi.”
Thịnh Quân nằm trong chăn, trông vô cùng ngoan ngoãn: “Công chúa vẫn sẽ đến thăm ta nữa chứ?”
“... Ừm.”
Cuối cùng chàng cũng yên tâm.
Nằm trên giường hai ngày, sau khi vết thương thoáng cái chuyển biến tốt đẹp, Thịnh Quân cuối cùng cũng có thể xuống đất đi lại.
Người nằm trên giường đổi lại thành ta.
Bởi vì kỳ kinh nguyệt của ta đến rồi.
Lại không biết có phải vì sau khi đến Đại Chu không quen với khí hậu hay không, lần này ta vô cùng đau đớn.
Ta che lấy bụng dưới đau đớn lạnh buốt co người lại trong chăn, nhìn thấy Thịnh Quân bưng một chén thuốc nóng hổi đi vào, vô thức rụt về sau: “... Chàng vẫn còn vết thương trên người, không cần phải tự mình làm như vậy đâu.”
Chàng cười nhẹ nhàng, vẻ mặt như nhìn thấu ta: “Công chúa uống thuốc rồi ta sẽ đi.”
“Nóng quá, chàng để ở đó đi, lát nữa ta uống.”
“Đã để nguội rồi mới bưng tới, không nóng.”
Thịnh Quân thả mềm giọng nói dỗ dành ta: “Chỉ cần Công chúa ngoan ngoãn uống, đợi kỳ kinh lần này kết thúc, Công chúa muốn chơi kiểu gì ta cũng sẽ chơi cùng nàng.”
Vừa nói ra lời này, ta và chàng đều ngơ ngẩn.
Bởi vì ta sợ đắng, lúc trước ở phủ Công chúa, khi Thịnh Quân vẫn còn là Lâm Quân, chàng đã dỗ dành cho ta uống thuốc như vậy.
Như lời chàng nói, sau đó kỳ kinh nguyệt kết thúc, ta to gan thử, thậm chí còn làm Thịnh Quân bị thương.
Chàng đau đến mức sắc mặt cũng trắng bệch nhưng vẫn còn an ủi ta: “Ngoài ý muốn mà thôi, Công chúa không nên tự trách.”
Ta mím môi, nhận lấy chén thuốc, uống một hơi cạn sạch.