Cầu cơ lúc nửa đêm - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-11-08 02:08:31
Lượt xem: 5
Minh trở nên gầy gò, hốc hác, đôi mắt thâm quầng, khuôn mặt tái nhợt như thể bao nhiêu đêm không ngủ đã rút cạn sự sống của anh. Căn phòng với chiếc gương lớn nơi góc phòng dần trở thành một nơi đầy ám ảnh không lối thoát. Bóng hình trong gương không còn chỉ là phản chiếu vô hại nữa; nó đã trở thành một thực thể sống động, một cái bóng quỷ dị luôn theo dõi, nụ cười nhếch mép hiểm ác lơ lửng trong ánh nhìn của Minh.
Đêm cuối cùng, khi Minh bước vào phòng và vô tình nhìn vào gương, trái tim anh như ngừng đập. Hình ảnh phản chiếu của anh – không còn là anh nữa. Cái bóng đang nhếch mép cười, ánh mắt sắc lạnh, đầy đe dọa. Cái bóng không chỉ đứng yên, mà chầm chậm bước ra khỏi gương, mỗi bước như làm không khí trở nên lạnh hơn, nặng nề hơn. Bàn chân Minh muốn cử động, muốn quay lưng bỏ chạy, nhưng như bị đinh chặt xuống sàn nhà, anh chỉ biết đứng đó, kinh hãi nhìn bản sao quái dị của mình tiến đến gần.
Gương mặt của nó giống hệt Minh, nhưng lạnh lẽo, trống rỗng, và ác quỷ đến tận xương tủy. Khi đứng trước mặt Minh, cái bóng thở ra một luồng khí lạnh buốt phả vào mặt anh, khiến Minh run rẩy, lưng thấm đẫm mồ hôi lạnh. Cái bóng cúi mặt sát lại gần, hơi thở tanh hôi tràn vào mũi anh. Giọng nói khàn đục, ma quái vang lên, mỗi từ như có sức mạnh xuyên thấu vào đầu Minh:
“Mày sẽ không bao giờ thoát được... Mày chính là tao…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/cau-co-luc-nua-dem/chuong-9.html.]
Cá Kho Mặn hay Thịt Kho Tàu ngon hơn ta ^^
Minh thét lên, nhưng âm thanh bị chặn lại trong cuống họng. Cái bóng đưa bàn tay xương xẩu, lạnh ngắt lên, nắm chặt lấy cổ tay Minh. Cảm giác lạnh buốt từ bàn tay đó lan dần qua da thịt, ngấm vào tận xương tủy, làm anh đau đớn đến tê dại. Bàn tay lạnh giá siết chặt cổ tay anh, mạnh đến mức như muốn nghiền nát xương, khiến anh quỳ sụp xuống sàn, toàn thân run rẩy.
Minh nhìn vào đôi mắt của cái bóng, nhưng chỉ thấy một hố sâu đen ngòm vô tận. Trong đôi mắt đó là sự trống rỗng và điên loạn, như thể tất cả nỗi sợ hãi, oán hận, và bóng tối từ trong thẳm sâu đã hóa thành thực thể.
Đôi tay cái bóng siết chặt lấy Minh, từng chút một cảm giác đau đớn lạnh lẽo biến anh thành một vật vô hồn. Thân thể Minh dần trở nên cứng đờ, hơi thở tắc nghẹn trong lồng ngực. Mắt anh dần mờ đi, bóng tối dần bao phủ xung quanh. Trong những giây phút cuối cùng, Minh chỉ còn nghe thấy tiếng cười khàn khàn, đầy đắc thắng của cái bóng vang vọng trong đầu.
Rồi Minh mất cảm giác. Khi đôi mắt anh dần nhắm lại, hình ảnh trong gương – thứ từng là bản sao của anh – giờ đứng đó, nở một nụ cười chiến thắng lạnh lẽo. Nó từ từ quay lưng, bước ra khỏi chiếc gương, bước vào thế giới thực......