Cầu cơ lúc nửa đêm - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-11-07 19:13:02
Lượt xem: 16
Vũ bước vào bóng đêm, tâm trí như bị chi phối hoàn toàn bởi cái bóng trong gương.
Khi anh bước ra khỏi nhà, ánh sáng yếu ớt của những ngọn đèn đường chiếu sáng những bóng cây vươn dài trong bóng tối. Nhưng đêm nay, không khí lạnh lẽo và u ám khác thường, như thể cả thế giới đang chìm trong sự im lặng đáng sợ. Vũ cảm nhận được cái gì đó đang theo dõi anh, như một đôi mắt vô hình đang nhìn chằm chằm.
Bỗng nhiên, từ trong bóng tối, một hình bóng bước ra. Vũ dừng lại, tim đập mạnh. Người ấy bước đến gần, không phải ai khác mà chính là Minh. Nhưng không phải Minh mà anh đã từng biết.
Minh, với khuôn mặt tái nhợt và đôi mắt vô hồn, giờ đây đã không còn là người bạn anh từng thân thiết. Đôi mắt của Minh, tuy giống như anh, nhưng sâu thẳm trong đó là sự trống rỗng, lạnh lùng và ác quái. Đôi môi Minh nở một nụ cười nham hiểm, cười nhếch mép như thể đang nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt Vũ.
Vũ lùi lại một bước, giọng run rẩy:
“Minh… là mày sao? Mày… sao lại như thế này?”
Minh không trả lời, chỉ đứng đó, ánh mắt vẫn không chớp. Mọi cử động của Minh đều chậm rãi, như thể anh ta không phải con người nữa. Bàn tay của Minh đưa ra, vươn dài với những ngón tay gầy guộc, lạnh lẽo. “Tao là mày,” giọng nói của Minh khàn đặc, vang lên một cách quái dị, như thể không còn là tiếng của con người. “Mày là tao, và chúng ta sẽ mãi mãi là một...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cau-co-luc-nua-dem/chuong-10.html.]
Vũ cảm thấy cái lạnh từ cái bóng của Minh lan tỏa vào cơ thể mình. Anh muốn quay đầu chạy, nhưng chân không thể cử động. Cái bóng trong mắt Minh như đang cuốn hút anh vào trong đó, kéo anh vào một hố sâu không đáy, nơi không có lối thoát.
Minh bước lại gần hơn, ánh mắt không ngừng nhìn vào Vũ, đôi môi vẫn mỉm cười đầy ám ảnh. Vũ cảm thấy như cả thế giới xung quanh mình biến mất, chỉ còn lại hình ảnh của Minh với nụ cười đó, một nụ cười lạnh lẽo và đầy ma quái.
“Cái gì… cái gì đang xảy ra?” Vũ thều thào, cố gắng giãy giụa nhưng không thể thoát khỏi sức mạnh đó.
Cá Kho Mặn hay Thịt Kho Tàu ngon hơn ta ^^
Minh chỉ khẽ lắc đầu, bàn tay lạnh buốt của anh ta giờ đây đã chạm vào vai Vũ, siết chặt như một cái gông vô hình. “Tao đã thay thế mày, Vũ. Mày đã đồng ý rồi, mày không thể thoát khỏi nó.”
Vũ cảm nhận được sự lạnh lẽo lan tỏa từ bàn tay Minh, từng đợt tê buốt chảy qua cơ thể anh. Mỗi lần Minh siết tay, cảm giác như một phần linh hồn của anh bị cắt lìa ra. Vũ hét lên trong đau đớn, nhưng không thể cử động. Minh bước lại gần, cúi xuống, đôi mắt anh ta nhìn thẳng vào mắt Vũ, cười khinh bỉ.
“Mày sẽ dẫn theo những người tiếp theo. Tao sẽ không còn cô đơn nữa. Cả mày và tao... chúng ta sẽ mãi sống trong bóng tối này.”
Vũ cảm thấy ý thức của mình như bị cuốn vào một hố sâu, một khoảng không gian vô tận, nơi mọi thứ đều mờ mịt và không thể nhìn thấy. Anh không còn là chính mình nữa, không còn là Vũ mà chỉ là cái bóng của Minh, chỉ còn là một linh hồn bị điều khiển, một công cụ cho cái bóng trong gương tiếp tục ám ảnh và tàn phá những linh hồn khác.
Khi cái bóng trong gương đã hoàn toàn chiếm lấy Vũ, Minh, giờ đã hoàn toàn là Vũ, cười nham hiểm một lần nữa. Anh ta vươn tay ra, lôi kéo Vũ vào trong thế giới c.h.ế.t chóc của mình, nơi những linh hồn mới sẽ luôn là những nạn nhân tiếp theo. Cả hai giờ đây không thể tách rời, vì họ chính là một. Họ sẽ tìm kiếm những người tiếp theo để tiếp tục trò chơi quái ác đó, mãi mãi không có hồi kết.