Cầu cơ lúc nửa đêm - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-11-08 02:05:48
Lượt xem: 5
Hạnh ngồi trên giường, cố gắng không nhìn vào tấm gương lớn ở góc phòng. Cô đã quá quen với cảm giác bất an này; chiếc gương ấy dường như luôn chứa đựng một thứ gì đó đen tối, thứ mà cô không dám đối diện. Nhưng như có một lực hút vô hình, cô không thể ngăn mình liếc nhìn nó.
Bất giác, Hạnh quay đầu về phía gương. Trong ánh sáng mờ nhạt, cô thấy hình ảnh của mình phản chiếu. Nhưng ngay lập tức, cô nhận ra… đó không phải là mình. Đôi mắt của cô trong gương vô hồn, trống rỗng như hai hố sâu không đáy, làn da nhợt nhạt, trắng bệch một cách bất thường. Đặc biệt là nụ cười nhếch mép quái dị trên khuôn mặt phản chiếu – một nụ cười hiểm ác, tràn ngập sát ý.
Cô muốn ngoảnh đi, nhưng dường như ánh mắt của cô trong gương đang níu giữ lấy cô. Tim Hạnh đập loạn nhịp, bàn tay cô run rẩy nắm chặt tấm chăn, nhưng không thể rời mắt khỏi gương. Trong giây phút đó, mọi âm thanh xung quanh như biến mất, chỉ còn lại tiếng tim đập thình thịch trong lồng n.g.ự.c và hơi thở nặng nề của cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/cau-co-luc-nua-dem/chuong-8.html.]
Đột nhiên, cái bóng trong gương cử động, đưa tay lên một cách chậm rãi. Bàn tay ấy, lạnh ngắt và gầy guộc, dần dần vươn qua khỏi bề mặt gương, như muốn xuyên qua lớp kính để bước vào thế giới thực. Hạnh ngồi bất động, hoảng sợ nhìn bàn tay trong gương dần hiện ra, từng ngón tay xương xẩu vươn tới vai cô. Khi bàn tay ấy chạm vào làn da của cô, một cảm giác lạnh buốt thấm vào từng tế bào, khiến Hạnh đông cứng trong giây lát, như thể tất cả sức lực đã bị hút cạn.
Trong sự kinh hãi, cô cảm nhận được hơi lạnh len lỏi khắp người, từ vai lan dần xuống toàn thân. Hơi thở của cô trở nên ngắt quãng, từng cơn lạnh giá như thấm sâu vào tủy, khiến tim cô co rút lại. Cô cố gắng cựa quậy, nhưng cả người như bị khóa chặt bởi sự sợ hãi và lạnh lẽo từ bàn tay vô hình ấy. Đôi mắt của Hạnh vẫn bị hút chặt vào chiếc gương, và cô thấy mình – hay đúng hơn là hình ảnh ám ảnh kia – đang nhìn lại với một ánh mắt tăm tối, đầy vẻ thách thức.
Cá Kho Mặn hay Thịt Kho Tàu ngon hơn ta ^^
Gương mặt trong gương nhếch miệng cười sâu hơn, đầy hiểm độc, như thể đang tận hưởng nỗi hoảng sợ của cô. Đôi mắt trong gương dần dần trở nên sắc lạnh, tràn ngập sát khí. Rồi, hình ảnh đó lẩm bẩm, nhưng Hạnh không thể nghe rõ tiếng nói ấy, chỉ cảm nhận được luồng khí lạnh buốt thổi qua tai, thì thầm những lời hứa hẹn về một số phận tăm tối không thể tránh khỏi.
Mắt Hạnh dần mờ đi, hơi thở trở nên gấp gáp và đứt quãng, đầu óc cô như chìm vào một cơn mê loạn. Trong khoảnh khắc cuối cùng, cô vẫn nhìn thấy bóng đen trong gương đang mỉm cười, ánh mắt lạnh lùng ấy là thứ cuối cùng chiếm trọn tâm trí cô trước khi mọi thứ chìm vào hư không.