Cầu cơ lúc nửa đêm - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-11-08 02:03:48
Lượt xem: 10
Đêm đó, Hòa ngồi thu mình ở góc phòng, đôi chân co lại, tay ôm lấy đầu gối như muốn tự bảo vệ mình khỏi sự hiện diện lạnh lẽo, đáng sợ đang dần xâm chiếm. Ánh sáng từ chiếc đèn ngủ chập chờn, tạo ra những bóng đổ kỳ quái trên tường, như thể chúng đang múa may trong không gian ảm đạm, báo hiệu điều kinh khủng sắp xảy ra.
Căn phòng vốn dĩ đã lạnh lẽo, giờ đây như càng ngột ngạt hơn. Từng nhịp thở của Hòa trở nên nặng nề, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực. Đôi mắt cô dán chặt vào góc phòng, nơi bóng đen mờ mờ đứng bất động. Nhưng lần này, bóng đen không chỉ đứng yên như những đêm trước. Nó bắt đầu chuyển động.
Từng bước chân của nó chậm rãi, đều đặn tiến về phía cô, như đang kéo theo một làn hơi lạnh buốt thấm vào từng lớp da thịt. Hòa cảm nhận rõ rệt cơn lạnh ấy bao quanh, khiến da gà nổi lên từng đợt. Cô muốn hét lên, muốn nhắm mắt, nhưng cơ thể cứng đờ, dường như bị trói chặt trong nỗi sợ hãi không lời. Đôi mắt cô vẫn mở to, nhìn trừng trừng vào bóng đen đang dần tới gần, cảm giác như ánh mắt ấy sẽ xuyên qua cô, nghiền nát từng chút tinh thần còn sót lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/cau-co-luc-nua-dem/chuong-7.html.]
Khi bóng đen đã đứng ngay trước mặt, Hòa thấy rõ khuôn mặt của nó – một gương mặt không có sắc thái, trống rỗng, đôi mắt sâu hoắm, đen ngòm như hai hố sâu vô tận. Đôi mắt ấy không có cảm xúc, chỉ có sự lạnh lẽo và trống rỗng, như muốn hút hết linh hồn cô vào bên trong.
Cá Kho Mặn hay Thịt Kho Tàu ngon hơn ta ^^
Bàn tay của bóng đen giơ lên, từng ngón tay gầy guộc, xanh xao, trơ xương, lạnh buốt đến mức như có thể đóng băng mọi thứ nó chạm vào. Hòa nhìn chằm chằm vào bàn tay đang từ từ siết chặt lấy cổ mình, cảm nhận sự lạnh lẽo ấy len lỏi vào từng tế bào. Hơi thở của cô dần trở nên ngắt quãng, cổ họng nghẹn lại, như thể một sức mạnh vô hình đang cướp đi không khí xung quanh.
Cô cố gắng vùng vẫy, nhưng cánh tay và đôi chân đã hoàn toàn mất đi sức lực. Từng đợt đau đớn từ cổ truyền xuống, sự sống dường như đang bị hút cạn từ từ, từng chút một. Trong giây phút cuối cùng, mắt cô mờ dần, chỉ còn nhìn thấy bóng đen nhạt nhòa trước mắt.
Căn phòng chìm vào im lặng tuyệt đối, chỉ còn lại thân xác bất động của Hòa nằm trên sàn lạnh lẽo, gương mặt vẫn còn in đậm vẻ kinh hoàng, đôi mắt mở trừng trừng nhìn về góc tối, như vẫn thấy bóng đen đang đứng đó, đợi chờ con mồi kế tiếp.