Cắn một ngụm đáng yêu của cô ấy! - Chương 7: Vết cắn thứ bảy
Cập nhật lúc: 2024-10-31 01:02:41
Lượt xem: 21
Kẻ thù mà mười bảy năm nay cô ghét cay ghét đắng chính là đối tượng liên hôn của cô. Mỗi khi ba mẹ nhắc đến chuyện hôn ước này, cô cảm thấy rất khó chịu.
Mà người chịu hậu quả của sự khó chịu này đương nhiên là chú nhỏ của cô, cô nhìn chú nói: “Khi nào chú định kết hôn thế?”
Hứa Nhàn Nguyệt: “…..”
Hứa Nhàn Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy cháu thi đạt hạng nhất chưa?”
Nghe vậy, cô cười tươi nói: “Đương nhiên là đạt rồi.”
Hứa Nhàn Nguyệt: “….”
Chủ đề của các trưởng bối trong nhà, rất nhanh đã chuyển tới chuyện kết hôn của chú nhỏ.
Thanh Hoan rón rén bước vào phòng chú nhỏ rồi leo lên giường nằm chơi điện thoại.
…Cũng không biết Phó Nhất Ngôn có xem vòng bạn bè của cô không nữa?
Chắc là không xem đâu nhỉ.
Nhưng…nhỡ đâu?
Cô bấm vào vòng bạn bè của mình, muốn kiểm tra lại xem mình có đăng cái gì ngu đần lên hay không.
Cô chủ yếu đăng những bài viết thường ngày, một số chuyện buồn cười, một ít việc ngớ ngẩn của ba mẹ, chuyện chú nhỏ bị chó cắn, chuyện ở trên đường cô nhìn thấy một tấm biển quảng cáo thú vị, còn có ảnh cô được đi chơi và những động tác cô bắt chước một nhân vật manga anime gì đó.
Cô đột nhiên cảm thấy vòng bạn bè của mình không giống hình tượng “nữ thần” một chút nào.
Không có bữa sáng kiểu Tây, không có ảnh selfie đẹp, một chút cảm xúc rung động cũng không có.
Ối!
Quên mất chuyện lớn rồi!
Cô cuống cuồng bấm màn hình, thậm chí còn ẩn trạng thái sinh nhật ba năm nay chỉ có cô mới có thể thấy được.
Lỡ như Phó Nhất Ngôn thấy được và phát hiện ra hôm nay không phải sinh nhật cô, vậy thì quá xấu hổ.
Thanh Hoan thở ra nhẹ nhàng, đứng lên nghé ra ngoài nhìn chú nhỏ đang bị mọi người bao vây xung quanh, cô ngoan ngoãn vẫy tay: “Chú ơi, câu này tiếng Pháp có nghĩa là gì? Chú có thể giải thích giúp cháu được không?”
Hứa Nhàn Nguyệt bình tĩnh không để ý tới cô, cao giọng nói: “Nếu đã hứa với người ta, vậy thì chị dâu cũng cần phải giữ chữ tín với họ. Dù sau này hai đứa không yêu nhau, nhưng lễ nghĩa gặp mặt vẫn phải có, mình không thể bất lịch sự với họ được.”
Hứa Nhàn Nguyệt đưa mắt nhìn Hứa Thanh Hoan đang nghé ở kẹt cửa, mỉm cười nói: “Cháu gái nhỏ của chú, cháu xem chú nói có đúng không?”
Hứa Thanh Hoan: “…..”
Tất cả mọi người đều quay ra nhìn cô, cô cảm giác như mình bị bỏ rơi, cô tức giận nói: “Con không đi, nói cái gì con cũng không muốn đi.”
Hứa Thanh Hoan uể oải nằm trên giường, chuẩn bị nhìn lén vòng bạn bè của Phó Nhất Ngôn tiếp thì Lâm Miểu nhắn tin tới.
Tam Thuỷ: [Tối nay 8 giờ E thần livestream, mau vào phòng đi.]
Cô nhìn lên đồng hồ, chỉ còn hai phút nữa, cô nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh mà ngồi đợi.
Đúng 8 giờ, E thần mở livestream, camera chiếu thẳng vào xấp giấy.
E thần chào buổi tối với người xem và nhắc mọi người không cần tặng quà cho mình, sau đó anh cầm lên một tờ giấy màu đỏ gấp hình trái tim.
Giọng điệu lười biếng của E thần vang lên: [Sinh nhật của cháu gái thì nên tặng quà gì mới được đây mọi người?]
Có người hỏi: [Cháu gái của E thần bao nhiêu tuổi?]
E thần: [Hừm, 12-13…]
Bình luận: [ 12-13 à, vậy thì tặng gấu bông là được.]
E thần tiếp tục: [Cô bé ấy hẳn là... 4 5 6 7 8... tuổi đi?]
Hứa Thanh Hoan: “….”
Dãy bình luận đều là những tiếng cười của mọi người, có người hỏi anh:
[E thần không biết cháu gái bao nhiêu tuổi à? Này không phải là cái cớ để E thần đi tán gái đấy chứ?]
E thần đáp lại bằng giọng điệu khá tự đại: [Tôi mà còn phải chủ động đi tán gái à?]
Phòng livestream rất nhanh đều spam: [Không cần, không cần, không cần, không cần, không cần, không cần, không cần, không cần, không cần…]
E thần gấp xong một trái tim nhỏ rồi lại gấp sang bông hồng: [Nói vấn đề chính đi, nên đưa quà gì mới được vậy?]
Giọng nói nỉ non khó xử, các fan trong phòng livestream cuối cùng cũng nghiêm túc, sôi nổi trả lời: [Gấu bông, cuốn sổ tay, vật điêu khắc về cung hoàng đạo của bé, một cái lều nhỏ, sách bài tập…]
Hiển nhiên những thứ đó E thần đều không có hứng thú: [Còn cái gì nữa không?]
[Heo Peppa, búp bê Barbie, lợn đất.]
E thần cười khẽ: [Được rồi, nhớ kĩ ba món đồ này, đợi tôi sinh con gái sẽ mua.]
Mọi người ngay lập tức dừng thảo luận, tất cả các fan đều quỳ lạy E thần, mong anh đừng kết hôn sinh con sớm, E thần không nói gì, màn hình cũng bị lag.
Một lúc lâu sau, E thần mới hiện lên và nói: [Bị lag rồi, mọi người có nghe thấy tôi nói gì không?]
Thanh Hoan nhìn rõ đã được một lúc nhưng không lên tiếng, đợi một lát sau cô mới phát bình luận theo mọi người:
[Nghe được.]
E thần dừng lại mấy giây: [Còn có quà tặng gì thú vị khác không? Thứ có thể làm cháu gái tôi cười được ý.]
Sau đó mọi người bắt đầu rôm rả bình luận nên tặng thứ gì cho bé gái. Đột nhiên cô nhớ tới mình có việc phải làm trên weibo.
Lần trước cô quay trúng thưởng một cái vòng tay thể thao, một cuốn sách tiếng Pháp và một chiếc đèn nhỏ.
Cô không dùng đến ba thứ này, nên cô đã tổ chức rút thăm trúng thưởng để tặng chúng cho người khác, thời gian mở thưởng là mười phút sau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/can-mot-ngum-dang-yeu-cua-co-ay/chuong-7-vet-can-thu-bay.html.]
Thanh Hoan đợi đến đúng giờ mới bấm vào phần giải thưởng, mấy giây sau màn hình hiển thị tên người trúng thưởng.
Thanh Hoan vui vẻ lăn trên giường mấy cái, sau đó cô bình tĩnh nhắn tin riêng cho E Meow.
Cẩm Lý nhỏ: [E thần, anh lại trúng thưởng rồi :333]
E thần có khoảng hai cái điện thoại để livestream, một cái là để đọc bình luận của mọi người, nên anh đã nhanh chóng trả lời tin nhắn của cô.
E thần: [Tâm trạng hôm nay không được vui à?]
Cẩm Lý nhỏ: [Sao anh biết?]
E thần: [Thấy em nói ít hơn mấy buổi live bình thường.]
Cẩm lý nhỏ: [Em cùng người nhà cãi nhau qwq ]
Đợi một lúc không thấy E thần trả lời, Thanh Hoan click mở địa chỉ nhận hàng của E thần, vẫn là địa chỉ thành phố trước kia, số điện thoại liên hệ cũng là điện thoại để bàn, còn chưa đổi sang địa chỉ mới.
Cô cảm thấy khá xấu hổ khi hỏi trực tiếp địa chỉ mới, nên hỏi thử: [E thần, sách tiếng Pháp,… anh có cần không?]
Qua một lúc lâu sau, E thần trả lời lại: [… cùng người nhà cãi nhau qwq]
Thanh Hoan lập tức hét lên “má ơi!”
Cô đỏ mặt cười phát ra tiếng, E thần đây là đang dỗ cô à?
E thần: [Tâm trạng đã tốt lên chút nào chưa?]
Idol đang dỗ dành cô!!!
Thanh Hoan vui sướng nhảy trên giường một lúc lâu sau, cô mới thận trọng hỏi: [E thần, anh có thể gửi tin nhắn thoại không?… Là giọng không biến đổi âm ý?]
E thần: [Cái này thì không được, anh chuyển trường khá nhiều, bạn học cũng nhiều nên sợ bị người quen phát hiện, thông cảm cho anh một chút nhé?]
Cẩm Lý nhỏ: [Ok OK, không sao cả.]
E thần: [Ừm.]
Tâm trạng của Thanh Hoan bắt đầu tốt trở lại, đang chuẩn bị ngồi dậy ra cùng ba mẹ đi về, thì một tin nhắn gửi tới.
Cô tưởng của Lâm Miểu nên cầm điện thoại nhảy nhót bước ra khỏi phòng chú nhỏ, sau khi nhìn thấy tên của Phó Nhất Ngôn cô sững người một lát, rồi lại chạy trở về phòng.
Phó Nhất Ngôn gửi tới một tin nhắn: [Toán cao cấp kia em học đến chương mấy rồi?]
Thanh Hoan vui vẻ trả lời: [Buổi tối vui vẻ nhé thầy, em học tới bài giới hạn rồi thầy. Sao vậy ạ?]
Ngay lập tức Phó Nhất Ngôn gửi tới tin nhắn thoại dài năm giây.
Không biết vì sao tim cô đập có chút nhanh, sau khi xác nhận âm lượng của tin thoại, cô áp loa vào tai mình và bấm nghe.
Phó Nhất Ngôn cười nói: [Không có gì, chỉ là muốn xác nhận em có đang ở đây không thôi.]
Giọng nói như gió thổi bên tai Hứa Thanh Hoan, cô đột nhiên đỏ mặt.
Sau đó lại một tin nhắn thoại được gửi tới.
Lần này là dài mười giây.
[Hôm nay quên cùng em nói, sinh nhật vui vẻ nhé, Thanh Hoan.]
Giọng nói của anh vừa nhẹ nhàng vừa như chứa chút tình tứ trong đó.
*
Trời đã tối muộn, ba mẹ Hứa Thanh Hoan đã mặc xong quần áo khoác chuẩn bị về ngủ. Ông bà nội cũng đứng ở cửa tiễn con trai và con dâu về.
Chú hai của Hứa Thanh Hoan dựa vào cửa nói: “Hai anh chị nhìn xem có cái gì bỏ quên không?”
Mẹ Hứa đứng ở cửa nhìn vào bên trong: “À, cái kia…”
Hứa Nhàn Nguyệt nhướng mày.
Mẹ Hứa chỉ vào sofa: “Nhàn Nguyệt, điện thoại của chị ở trên ghế, em lấy giúp chị với.”
Hứa Nhàn Nguyệt ưu nhà quay người lại trọn mắt trắng, cầm điện thoại đưa cho mẹ Hứa, anh hỏi: “Còn quên thứ gì không?”
Mẹ Hứa: “Hết rồi.”
Ba Hứa: “… Sao anh cứ có cảm giác như mình quên thứ gì ấy? Thôi bỏ đi, có gì bỏ quên thì mẹ cứ gọi điện cho con, hôm nào rảnh tụi con đến lấy lại. Bọn con đi đây, mọi người cũng nên đi ngủ sớm đi.”
Mẹ Hứa xỏ giày, ba đưa đi ra ngoài ấn thang máy.
Ông ngó trái ngó phải, bỗng nhiên vỗ đùi: “Trời ạ, bé ngoan đâu?”
Hứa Nhàn Nguyệt: “….”
Cuối cùng cũng phát hiện ra là quên con gái.
Mẹ Hứa vừa mới xỏ xong giày cao gót, nghe vậy liền cởi giày ra, cầm đôi giày bước tới ban công.
Bà kéo tấm rèm ban công ra, mở cửa, để lộ ra Thanh Hoan đang co người ngồi xổm quay về hướng ban công.
….
Ba Hứa ngạc nhiên hỏi: “Bé, con làm gì ở đây thế?”
Thanh Hoan cầm điện thoại bằng cả hai tay, ngón tay dừng lại trên tin nhắn thoại của Phó Nhất Ngôn. Mặt cô đỏ bừng lên, lỗ tai cũng đỏ giống như người bị phát sốt.
Cô ngẩng đầu nói: “Con, con đang bình tĩnh lại…”
–––––––
#ComNamNho