Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cắn một ngụm đáng yêu của cô ấy! - Chương 6: Vết cắn thứ sáu

Cập nhật lúc: 2024-10-27 22:53:57
Lượt xem: 28

Hứa Thanh Hoan lịch sự sửa lại: “Thầy, em tên là Hứa Thanh Hoan.”

Cô thắc mắc hỏi: “Sao thầy lại nhớ tên em thành Phú Thanh Hoan vậy ạ… thầy nói là từ Phú nào thế? Là Phú trong giàu sang phú quý? A, hay là Phó trong Thái Phó, Phó trong Phó Văn Bội ạ?”

Phó Nhất Ngôn:… Tôi cũng vừa mới biết, hoá ra mình cùng Phó Văn Bội là cùng “Phó."

Phó Nhất Ngôn gật đầu tỏ vẻ xin lỗi vì đã nhớ nhầm tên của cô.

Thanh Hoan xua tay nói: “Không sao đâu ạ.” Sau đó cô liếc nhìn thiếu niên đứng bên cạnh anh hỏi: “Người này là…”

Đỗ Tân Bân bất ngờ bị điểm danh thì rất bất ngờ, cậu vui vẻ đáp: “Tôi là…”

Phó Nhất Ngôn vội đánh gãy: “Đây là học sinh của tôi.”

Đỗ Tân Bân: ????

“Ồ, là học sinh lần trước hẹn với thầy học kèm ở đây nhưng mãi không đến sao?” Hứa Thanh Hoan tò mò hỏi: “Bạn học à, lần trước bạn đến nhầm quán KFC à?”

Đỗ Tân Bân không biết chuyện gì đang xảy ra: “… Đ-đúng vậy.”

Thanh Hoan nhìn đôi tay trống không không của Đỗ Tân Bân nói: “Bạn học, cậu không mang sách theo à?”

Lúc này, biểu cảm của Đỗ Tân Bân như bị táo bón đáp:  “Cái này, cái này…”

Cuối cùng, Phó Nhất Ngôn mở lời dành đường thoát cho Đỗ Tân Bân: “Bọn tôi mua đóng gói về nhà, không học ở đây.”

“Đúng vậy, tôi học thêm ở nhà của thầy.”

“Vậy sao.” Hứa Thanh Hoan vẻ mặt vui sướng khi được gặp lại Phó Nhất Ngôn, cô vui vẻ gọi: “Thầy, thầy…”

Hứa Thanh Hoan thật sự rất phấn khích, sau khi gặp Phó Nhất Ngôn cô thật sự không thích ai dạy ngoài anh, kể cả Cố Chi Chu cũng không thể so sánh.

Một tuần nay, cô đã hỏi thầy Cố rất nhiều vấn đề, như là:

Thanh Hoan: “Thầy ơi, cái này em không hiểu lắm, công thức này nghĩa là sao ạ?”

Thầy Cố: “Công thức này là định nghĩa.”

Thanh Hoan: “Vậy chúng ta suy ra như nào? Thầy có thể giải thích cho em hiểu được không?”

Thầy Cố: “Cái này khá là phức tạp, chỉ cần học thuộc là được rồi.”

Hay đại loại là: 

Thanh Hoan: “Thầy năm nay bao nhiêu tuổi rồi thế?”

Thầy Cố: “Tôi năm nay 24, năm học cấp ba không chuyên tâm học nên phải học lại một năm lớp 12.”

Sau đó thầy nhanh chóng nói tiếp: “Tôi nhảy lớp khá nhiều.”

Thanh Hoan: “Thầy có thể nói cho em biết một chút về cuộc sống đại học không? Em khá là tò mò ý.”

Thầy Cố: “Đại học ư? Thành thật mà nói, cô bé à, cuộc sống ở đại học thực sự không tốt đẹp như em tưởng đâu. Ở đó như một cái xã hội thu nhỏ, em phải cẩn thận từ lời nói đến hành động để không bị mọi người săm soi, bắt nạt, ngay cả giảng viên và giáo viên chủ nhiệm cũng đều rất nghiêm khắc. Thật sự rất áp lực và nhàm chán.”

Ngày đó thầy giáo đẹp trai đã nói với cô: “Cuộc sống đại học tốt đẹp là bởi vì không biết trước được các sự việc sẽ xảy ra. Em nói xem có đúng không?”

Hay là:

Thanh Hoan cố ý vẽ một cái nốt ruồi lên gương mặt mình để chọc cười thầy Cố.

Nhưng thầy Cố lại bày ra vẻ mặt bị xúc phạm nói: “Bạn học, em đừng trẻ con như vậy.”

Thanh Hoan không thích phương pháp dạy học của thầy Cố chút nào. Cũng không thích vị thầy Cố này, mỗi ngày tới học đều rất áp lực.

May mắn trời không phụ lòng người, cuối cùng cô cũng gặp lại vị thầy giáo đẹp trai. Cô thực sự rất vui vẻ, nhưng kêu “thầy” nửa ngày, cô cũng chưa nghĩ ra nên nói cái gì.

Mẹ cô đã trả trước học phí một tháng, nên cũng không thể lấy lý do gì để đổi gia sư…

Phó Nhất Ngôn rất có kiên nhẫn mà nhìn cô. Thái độ anh bình tĩnh, nhẹ nhàng, không có biểu hiện của sự mất kiên nhẫn.

Cô nắm chặt bàn tay, cố ý nói: “Thầy ơi, hôm nay là sinh nhật em.”

“…”

Cố gái trước mặt anh thật sự không giỏi nói dối một chút nào. Bởi vì nói dối nên gương mặt cô đỏ ửng lên.

Phó Nhất Ngôn thực sự rất muốn cười, nhưng anh lại quay mặt nhịn xuống. 

Trùng hợp, anh vừa quay đầu thì đối diện với ánh mắt khiếp sợ của Đỗ Tân Bân.

Trời ạ, anh Ngôn vậy mà lại nhịn cười?!

Phó Nhất Ngôn nhịn cười nhìn về phía cô gái trước mặt anh và hỏi một cách nghiêm túc: “Ồ, trùng hợp như vậy à?”

Thanh Hoan cố nén đến mức mặt mày đỏ bừng lên: “Đúng, đúng thế. Không ngờ lại trùng hợp như vậy…”

Phó Nhất Ngôn trầm ngâm nhìn cô: “Lần trước em đã tặng tôi quà sinh nhật. Hay để lần này tôi tặng em một món quà nhé.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/can-mot-ngum-dang-yeu-cua-co-ay/chuong-6-vet-can-thu-sau.html.]

Đôi mắt cô sáng bừng lên: “Thật ạ?”

Phó Nhất Ngôn bày bộ dạng khó xử: “Nhưng tôi còn chưa nghĩ được sẽ tặng em thứ gì…”

Phó Nhất Ngôn như có như không mà liếc Đỗ Tân Bân ra hiệu.

Nhưng Đỗ Tân Bân không hiểu, cậu trả lời lại bằng biểu cảm “Cậu xem tôi làm gì?”

Phó Nhất Ngôn: “…” Tên ngốc này.

Không có ai trợ diễn nên anh đành phải tự biên tự diễn nốt vở kịch mà mình đã bày ra: “Thế này đi, chúng ta có thể kết bạn wechat không? Đợi tôi nghĩ xem nên tặng em cái gì sẽ nhắn sau.”

Đỗ Tân Bân:..Đệt.

Thanh Hoan nghe Phó Nhất Ngôn nghe xong thì gật đầu như gà mổ thóc, nói: “Đương nhiên là được rồi ạ.”

Cô lấy điện thoại mở mã QR đặt trước mặt Phó Nhất Ngôn: “Thầy tên là gì thế ạ?”

“Ting” một tiếng, quét mã thành công, Phó Nhất Ngôn vừa gửi lời mời kết bạn vừa nói: “Phó Nhất Ngôn, Nhất Ngôn trong Nhất nặc thiên kim."

Thanh Hoan thấy được lời mời, cô lập tức nhấn đồng ý: “Là từ Phó nào vậy thầy?"

Phó Nhất Ngôn:  “…. Phó trong Phó Văn Bội.”

*

Thanh Hoan đi theo ba mẹ tới nhà ông nội ăn cơm tối.

Ba của cô là con cả, phía dưới ba cô còn có hai em trai. Ông nội thích sống với con thứ hơn nên mấy năm nay vẫn luôn ở nhà chú nhỏ.

Cô cũng rất thích chú nhỏ, bởi vì chú ấy học chuyên về tiếng Pháp, giọng phát âm của chú nghe rất êm tai.

Sau khi ăn cơm tối, Hứa Thanh Hoan ngồi trên sofa nghe mọi người nói chuyện, cô ôm đầu gối mở điện thoại lướt vòng bạn bè của Phó Nhất Ngôn.

Anh thực sự rất tích đi du lịch, đi tới rất nhiều các quốc gia khác nhau, như là đảo Saipan- phía Bắc quần đảo Mariana của nước Mỹ, núi lửa còn hoạt động ở Indonesia, nhảy dù tại thị trấn Queenstown- phía Tây Nam Đảo Nam của New ZeaLand, trải nghiệm đi khinh khí cầu tại Thổ Nhĩ Kỳ và nhảy bungee ở Ma Cao.

Cô thì nhát gan, chuyện gan nhất mà cô làm đó là lặn dưới biển Similan, xung quanh còn có ba mẹ giám sát.

Trong ảnh Phó Nhất Ngôn rất đẹp trai, vừa ngầu vừa tự tin.

Anh còn thích chó và mèo, chúng thường xuyên nhân lúc anh đang ngủ tới dựa sát vào người anh cùng ngủ chung.

Ánh mặt trời chiếu xuống sườn mặt, lông mi của anh rất dài, trong phút chốc nhịp tim của cô lỡ đi một nhịp.

Thầy Phó giỏi thật đấy. Nhảy lớp nhiều như vậy, ngay cả sinh hoạt thường ngày cũng phong phú tích cực như thế.

Chú nhỏ của Thanh Hoan thấy mặt cháu gái bỗng đỏ lên, thì tò mò nhìn về điện thoại của cô nói: “Gì đây, bé ngoan Thanh Hoan nhà chúng ta đang xem gì thế? Sao mặt lại đỏ như vậy, hửm?”

Nghe thấy lời của chú nhỏ, Thanh Hoan như có tật giật mình vội vứt điện thoại phía dưới m.ô.n.g che lại: “Không có gì cả.”

“Cháu yêu sớm à?”

“Không có!”

“Vậy là có người thích rồi?”

"C-cũng không có!”

Thanh Hoan lắp bắp trả lời, mặt cô đỏ bừng, nhìn có vẻ như cô không nói dối, nhưng thực sự cô đang nói dối.

Cô đỏ mặt nhìn các vị trưởng bối trước mặt, nhỏ giọng nói: “Thật sự không có… chỉ là xem weibo thần tượng của con thôi.”

Lời thì nói vậy, trong lòng cô cũng nghĩ thầy Phó cũng coi như là thần tượng của cô đi? Thầy ấy giỏi như vậy, cô hâm mộ cũng không có gì lạ, cô không có nói dối.

Đúng lúc điện thoại của mẹ Hứa vang lên, sau khi nghe xong cuộc gọi, mẹ cô vô cùng vui vẻ nói: “Bé ngoan, dì Quế chuyển về đây rồi. Có thời gian chúng ta tới thăm dì ấy một chút đi.”

Dì Quế, là người chị em tốt của mẹ.

Là dì Quế trong cái hôn ước kia…

Sao lại đột nhiên chuyển về làm gì?

Thanh Hoan nóng nảy nói: “Mẹ, con mới 17 tuổi, con không muốn yêu sớm. Không phải mẹ nói không được yêu sớm sao?”

Mẹ Hứa hừ lạnh một tiếng trừng mắt nhìn cô, sau đó lại chuyển sang ánh mắt dịu dàng nhìn cô: “Bé ngoan, mẹ đâu nói là bây giờ cho con đi yêu sớm đâu, là đi thăm dì Quế.”

Cũng thật trùng hợp khi Tiểu Quế nhắc tới chuyện hôn ước.

Mẹ Hứa nghiêm túc nói: “Bé ngoan, mẹ với dì Quế là người rất tôn trọng ý kiến của con cái, nếu con không thích thì mẹ cũng sẽ không ép con.”

Nghe vậy, cô liền la lên: “Con không cần, con chắc chắn sẽ không thích anh ta…”

––––

#ComNamNho

Loading...