Cắn một ngụm đáng yêu của cô ấy! - Chương 8: Vết cắn thứ tám
Cập nhật lúc: 2024-11-05 16:58:49
Lượt xem: 14
Dọc đường về nhà, mặt của cô vẫn còn vết đỏ ửng, nhịp tim cũng đập nhanh hơn bình thường.
Ba Hứa nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy có lỗi vì đã quên mất con gái, thấy cô nghiêng đầu nhìn ra cửa xe, ông nghĩ cô vì bị bỏ quên nên tủi thân, nhẹ giọng nói: “Bé ngoan, con có muốn ăn kẹo dẻo không? Ba đi mua cho con.”
Mẹ Hứa nhíu mày: “9 giờ tối rồi còn kẹo củng gì nữa.”
Thanh Hoan hít một hơi sâu, ngoan ngoãn nói: “Con không ăn, cảm ơn ba.”
Sau đó quay sang nhìn mẹ, bĩu môi: “Hứ.”
“….”
Thật ra mẹ Hứa cũng không muốn ép buộc con gái, con gái bà có thích đối tượng hôn ước hay không cũng chỉ là chuyện dệt hoa trên gấm*, hơn nữa quan hệ hai nhà trước giờ vẫn luôn rất tốt, nếu thành thì sau này cũng là gia hoà vạn sự hưng.*
(*Dệt hoa trên gấm: điểm sắc, tô đẹp cho tác phẩm bắt mắt hơn.
*Gia hoà vạn sự hưng: gia đình hoà thuận thì việc làm thuận lợi, suôn sẻ.)#ComNamNho
Nếu con gái không thích thì thôi, dù sao chuyện tình cảm cũng phải có duyên có phận.
Nguyên tắc đầu tiên của bà đó là tôn trọng ý kiến của con gái.
Nói thì nói như vậy, nhưng trong thâm tâm bà vẫn muốn con gái thành đôi với con trai của Tiểu Khuyết. Như vậy, bà sẽ không phải lo chuyện con gái sẽ gả xa nhà, bị nhà chồng bắt nạt.
Bà không nỡ để Bé Ngoan nhà mình phải gả xa, cũng không chịu được cảnh Bé nhà mình bị người ta khinh rẻ.
Tính cách của con cái cũng phần nào phản ánh được cách gia giáo của gia đình đó tốt hay xấu. Trước kia, khi bà còn cùng Tiểu Khuyết là đồng nghiệp, Tiểu Khuyết là vị giáo viên có kiên nhẫn nhất trong phòng giáo viên. Khi nói chuyện với các bạn nhỏ, cậu ấy nói chuyện rất nhẹ nhàng, còn hay giặt quần áo cho một số học sinh các biệt vì đánh nhau mà bị bẩn. Bà cảm thấy con trai Tiểu Khuyết dạy dỗ, có lẽ sẽ không kém bao nhiêu.
Hơn nữa Thanh Hoan gả vào đấy cũng sẽ dễ quản con trai của Tiểu Khuyết hơn, điều này cũng rất tuyệt mà?
Ai ngờ Thanh Hoan lại phản kháng như vậy…
Còn không phải bà sợ con gái sau lên đại học gặp phải tên đàn ông tồi sẽ đau lòng sao? Bà vì con gái mà tính toán nhiều như vậy, kết quả con gái còn không biết quý trọng.
Ba Hứa đang lái xe, lơ đãng nhìn lên kính chiếu hậu thì sửng sốt nói: “Ai da vợ ơi, sao em lại khóc thế?”
Ông gọi Thanh Hoan: “Bé ngoan, mau nghé xem sao mẹ con lại khóc?”
Thanh Hoan khiếp sợ nghĩ, mẹ cô sao tự nhiên lại rơi nước mắt?
Cô nhanh chóng nắm tay mẹ nói: “Mẹ, mẹ tới thời mãn kinh rồi à?”
“……..”
Mẹ Bứa suýt chút nữa đã bị câu nói của cô làm cho tức muốn ngất đi. Bà nghĩ thầm, thôi, để hôm nào bà sẽ một mình đi gặp con trai Tiểu Khuyết.
*
Hôm nay là ngày sinh nhật bạn cùng lớp của cô. Tên là Cận Tu, giới tính nam, chức vụ lớp trưởng, nhà có tiền, tính cách hào phóng, diện mạo đẹp trai.
Buổi tiệc được tổ chức ở một khách sạn xa hoa, mời hơn hai mươi người, cô và Lâm Miểu đều được mời.
Giữa trưa nay cô không ngủ, cô đến quán KFC để học thêm, sau đó cùng Lâm Miểu đi mua quà. Đến khoảng 5 giờ chiều cơn buồn ngủ kéo đến, cô buồn ngủ đến nỗi chỉ muốn nằm lăn ra ngủ một giấc.
Trên bàn tiệc mới chỉ có hai món được dọn ra, cô giả vờ cúi đầu xem điện thoại, đôi mắt lại nhắm tịt lại, thầm nhủ cô chỉ nhắm mắt hai phút thôi.
Không biết qua bao lâu, tiếng loảng xoảng vang lên, trán của cô đập vào chiếc đĩa sứ, chiếc thìa trong đĩa nảy lên đập vào đĩa, tạo lên thanh âm leng keng khiến cô bật tỉnh.
Các bạn cùng lớp cười ồ cả lên, Cận Tu chống cằm nhìn cô: “Lớp phó học tập à, buổi sinh nhật của tớ nhàm chán đến nỗi khiến cậu buồn ngủ như vậy ư?”
Trong lòng Thanh Hoan dâng lên một cảm xúc hối lỗi: “A, chuyện ngoài ý muốn thôi, tớ… cậu có muốn mở quà không?”
“Đồ ăn còn chưa dọn lên hết đâu, mở quà gì chứ?” Lớp phó thể mỹ thấy vậy liền đứng lên giúp cô giải vây: “Hứa Thanh Hoan, tớ đi rửa mặt cùng cậu.”
Thanh Hoan khép nép đi theo sau lớp phó thể mỹ. Đi chưa được nửa đường thì thấy lớp phó thể mỹ quẹo vào phòng khác, trên bàn còn có một chiếc bánh sinh nhật cỡ lớn.
“Oa, đây là chuẩn bị cho lớp trưởng sao?”
Lớp trưởng và lớp phó thể mỹ là bạn tốt, cả hai là bạn thanh mai trúc mã, nên suy nghĩ của đối phương họ đều rất hiểu nhau.
Lớp phó thể mỹ nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý: “Vừa nãy cậu vậy mà lại ngủ được cơ đấy, cậu cầm bánh kem qua cho Cận Tu đi.”
Đứng lên đi lại một lúc cũng tỉnh ngủ, Thanh Hoan lấy lại được một chút tinh thần: “vậy cũng phải thắp nến trước đã, cậu có bật lửa không?
Lớp phó thể mỹ sờ túi quần, phát hiện bật lửa trong túi áo khoác: “Cậu đợi một chút, tớ đi tìm bật lửa.”
Vì chuyện ngủ gật khi nãy nên Thanh Hoan có chút xấu hổ nói: “Để tớ đi tìm cho, vừa nãy tớ thấy người phục vụ đi qua.”
Lớp phó thể mỹ cũng không ngăn cản cô mà lập tức đồng ý: “Ok, vậy tớ ở đây đợi cậu.”
Thanh Hoan ra ngoài tìm người phục vụ khách sạn, nhưng khách sạn này lớn như mê cung, mấy đoạn rẽ cô cũng rẽ hai lần nhưng chưa tìm được người phục vụ nào, bên trong phòng cũng không có ai nên cô chỉ còn cách quay về.
Đi loanh quanh được một đoạn, cô dừng chân lại một lúc.
Hành lang trước mặt cô, xuất hiện một bóng người mảnh khảnh mặc áo sơ mi trắng đang đứng dựa người vào tường, cúi đầu ấn bật lửa.
Hắn đeo gọng kính mạ vàng, hai sợi dây kính rũ xuống hai bên sườn mặt.
Ngọn lửa nhẹ lập loè phản chiếu vào mắt kính của hắn, nhìn như hai quả cầu lửa trong mắt.
“Th-Thầy ơi…?”
Phó Nhất Ngôn nghe được giọng nói mềm mại như chưa tỉnh ngủ của cô, khoé miệng anh nhếch lên, đôi mắt chậm rãi ngước lên nhìn.
Cô gái với đôi mắt to tròn, chiếc má lúm đồng tiền thoắt ẩn thoắt hiện, ánh mắt đang ngờ vực nhìn anh.
Anh đứng thẳng, đầu dựa vào tường bình thản nói: “Trùng hợp vậy à, bạn học Thanh Hoan cũng tới đây ăn cơm ư?”
Thanh Hoan chớp chớp đôi mắt, nhìn bật lửa trong tay anh: “Thầy đang chuẩn bị hút thuốc à?”
Phó Nhất Ngôn mỉm cười văn nhã: “Không, là chuẩn bị thắp nến.”
Thanh Hoan thầm nghĩ, thật trùng hợp: “Vậy thầy đã thắp nến xong chưa?”
“Hửm?”
Thanh Hoan cười tủm tỉm: “Trùng hợp thật đấy, em cũng muốn thắp nến… thầy có thể cho em mượn bật lửa không?”
Bật lửa của Phó Nhất Ngôn rất đắt, nhưng anh lại không quan tâm nói: “Duỗi tay ra.”
Thanh Hoan lập tức đưa hai tay lên, lòng bàn tay hướng lên như thể đang chờ hoàng đế ban thưởng.
Bật lửa được đặt trên tay Thanh Hoan, đầu ngón tay của anh đụng tới lòng bàn tay mềm mại của cô, Phó Nhất Ngôn nghiêng đầu cười: “Em đang sao chép câu trả lời của tôi à?”
Vốn dĩ cô chỉ muốn mượn bật lửa để dùng một lát nên cô đã nói thẳng: “Rõ ràng là thầy sao chép đáp án của em.”
“….Thật là vinh hạnh khi được trở thành giun đũa trong bụng em.”
Không biết vì sao cô cảm thấy những lời này nghe rất êm tai, cô híp mắt cười một cái rồi cất bật lửa vào túi.
Cô bước tới gần trước mặt Phó Nhất Ngôn, nhìn gọng kính trên mặt anh, hỏi: “Thầy bị cận à, hay là thầy chỉ đeo cho đẹp ạ?”
Phó Nhất Ngôn nghiêng đầu: “Tôi có đẹp không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/can-mot-ngum-dang-yeu-cua-co-ay/chuong-8-vet-can-thu-tam.html.]
Thanh Hoan cũng nghiêng đầu, nghiêm túc trả lời: “Đẹp.”
Phó Nhất Ngôn gật đầu tỏ vẻ hài lòng: “Cảm ơn, nhưng tôi không đeo cho đẹp.”
Thanh Hoan tò mò hỏi: “Vậy thầy bị cận à?”
“Đúng vậy, bị cận.”
“Cận bao nhiêu độ ạ?”
“Tám… độ.”
Thanh Hoan kinh ngạc: “Vậy sao mắt kính của thầy mỏng vậy ạ?”
“…Đồ công nghệ cao.”
“Ồ.”
Ôi~~~ thầy giáo sẽ không cảm thấy cô có chút thiếu hiểu biết đó chứ? Thanh Hoan xấu hổ nhéo lỗ tai.
Phó Nhất Ngôn đỡ cặp kính “tám độ” của mình, đôi mắt anh trầm tư nhìn cô gái trước mặt đang suy nghĩ gì đó mà đỏ cả mặt lên.
Thanh Hoan cố gắng nghe động tĩnh bên trong phòng bên cạnh anh, nhưng cách âm của căn phòng quá tốt, cô chẳng nghe được gì cả:
“Thầy ơi, thầy tới đây ăn sinh nhật với bạn học ạ?”
Đầu Phó Nhất Ngôn cúi thấp xuống nhìn Thanh Hoan: “Mẹ tôi tới chúc sinh nhật con đồng nghiệp cũ của bà ấy, trong đó có 4-5 hộ gia đình, cũng có 4-5 đứa trẻ.”
Còn có một người nữa là mẹ đối tượng hôn ước của anh, biệt danh đối tượng hôn ước của anh vậy mà lại tên là Bé Ngoan, nghe là biết người này nhàm chán biết bao nhiêu.
Thanh Hoan ngẩng đầu lên nhìn thì phát hiện mình cùng Phó Nhất Ngôn cách nhau một khoảng cách rất nhỏ, trán cả hai gần như đã chạm trán vào nhau.
Cô ngửa đầu ra sau, bất giác đỏ mặt: “…. Vậy chắc là chán lắm nhỉ?”
Phó Nhất Ngôn nhìn gương mặt đỏ ửng của cô, gật đầu: “Đúng vậy.”
Thanh Hoan có chút đồng cảm với anh, trái lo phải nghĩ, nói: “Em có một gợi ý nhỏ.”
Phó Nhất Ngôn hứng thú nhìn cô: “Hửm?”
“Tầng 4 có một cái lâu đài, còn có một cái cầu trượt hồ bơi, nếu thầy chán quá…”
Phó Nhất Ngôn đánh gãy: “Tôi không thấy chán nữa.”
“Ồ.”
Không khí đột nhiên xấu hổ lên.
Cô thuộc dạng người không giỏi giảng hoà không khí cho lắm: “Em tới ăn sinh nhật lớp trưởng lớp em, cảm giác khá ổn.”
“A, đúng rồi.” Cô đột nhiên vỗ tay: “Nếu thầy thấy chán, lát nữa em đưa thầy đi chơi trò cào cào đi! Vận khí của em siêu may mắn luôn!”
“Ồ, có bao nhiêu may mắn?”
Cô ngẩng cao đầu, đôi tay chống nạnh: “Người trong giang hồ gọi em là Cẩm…”
Chưa nói hết câu thì lớp phó thể mỹ đã xuất hiện ở hành lang: “Hứa Thanh Hoan cậu làm gì thế? Sao lại chạy tới đây xa như vậy, Cận Tu sốt ruột đến nỗi sắp chạy đi tìm cậu rồi kìa.”
Phó Nhất Ngôn nhướng mày: “Cận Tu?”
“Là lớp trưởng lớp em.” Cô còn chưa nói đủ với Phó Nhất Ngôn: “Chừng nào thì thầy về ạ?”
“Không biết, chắc một hoặc hai giờ nữa.”
Cô cảm thấy trên mặt thầy đều đang viết hai chữ “nhàm chán” trên mặt. Cô nhấp miệng nhấp ra hai má lúm đồng tiền, trong lòng cảm giác có chút khó chịu.
“Lát nữa thầy thấy chán quá thì có thể nhắn tin wechat cho em, hoặc chơi trò chơi trên wechat hay gì đó cũng được."
Phó Nhất Ngôn im lặng năm giây nói: “Cận Tu là bạn trai em à?”
Đôi mắt Thanh Hoan mở to, cô hơi lớn giọng nói: “Không phải, thầy ơi, em là bé ngoan đó.”
Bé ngoan, khoé miệng Phó Nhất Ngôn khẽ nhếch lên: “Tôi biết rồi.”
Lớp phó thể mỹ đứng giữa hành lang, thấy cậu thanh niên đẹp trai đang đứng cạnh Thanh Hoan, vẻ mặt kinh ngạc, sau đó lại thay Cận Tu nhọc lòng:
Trời ơi trời.
Mẹ ơi…
Giải quyết vụ này kiểu gì đây?
Lớp phó thể mỹ nhân cơ hội hỏi thăm: “Hứa Thanh Hoan, bạn của cậu à?”
Thanh Hoan lắc đầu: “Không phải.”
Phó híp mắt lại.
Thanh Hoan vẻ mặt kiêu ngạo nói: “Đây là gia sư của tớ, học rất giỏi, nhảy lớp cũng rất nhiều, bây giờ còn đang học năm 3 đại học, nhìn qua cũng không lớn hơn chúng ta bao nhiêu tuổi đúng không? Nếu cậu muốn học trước toán cấp đại học thì có thể tới tìm thầy ấy dạy? Đúng không thầy?”
“….”
Hiểu lầm này… đúng là càng ngày càng xa mà.
Phó Nhất Ngôn lịch sự văn nhã gật đầu đối với lớp phó thể mỹ: “Chào em, đúng như em ấy nói, nếu cần học kèm thì có thể liên hệ với tôi.”
*
Thanh Hoan cùng lớp phó thể mỹ trở về phòng để tham gia cắt bánh kem, lúc này cô mới phát hiện lớp phó thể mỹ đã cắm xong nến.
Sau khi thắp nến, bật lửa được cất gọn vào trong túi.
Cả buổi cô đều ngồi thẫn thờ nghĩ lại vẻ mặt chán nản của Phó Nhất Ngôn, cô hoàn toàn không để ý tới mọi người xung quanh đang nói cái gì.
Hơn hai mươi người ngồi khai tiệc với nhau, đủ 18 tuổi uống rượu, chưa đủ 18 thì uống nước ngọt. Mấy người nói chuyện chủ yếu là các bạn học nam và một số bạn học nữ hướng ngoại.
Lâm Miểu chính là thiếu nữ vừa hướng ngoại vừa đủ 18 tuổi. Đúng lúc đang có 6-7 người tiến tới muốn nói chuyện với cô thì Lâm Miểu bước tới: “Tớ có chút chóng mặt, cậu đi cùng tớ ra nhà vệ sinh đi.”
Lâm Miểu uống rượu cũng không nhiều nhưng tửu lượng lại không được tốt, nên khi đi đường có chút loạng choạng làm cô phải đỡ người tới cửa nhà vệ sinh.
Lâm Miểu xả nước vỗ vỗ vào mặt, sau đó lau khô tay cầm điện thoại lên xem: “Tối nay 8 giờ E thần livestream đấy.”
Thanh Hoan cùng Lâm Miểu đi dạo hai vòng nhưng lại không tìm được đường về phòng. Cuối cùng cả hai bỏ cuộc không tìm nữa, mở điện thoại ra xem.
Thanh Hoan nhấp vào weibo, mở giao diện địa chỉ giao hàng, cô có chút thắc mắc hỏi: “Miểu Miểu, E thần vẫn chưa gửi địa chỉ mới cho tớ… cậu nói xem, E thần đây là không thích sách tiếng Pháp hay là không thích đồ tớ gửi cho anh ấy vậy?”
Lâm Miểu rất ít khi uống rượu, nên lí trí vẫn còn khá tỉnh: “Chắc chắn không phải là do không thích đồ cậu gửi rồi. Nếu không thích thì anh ấy cũng sẽ không chia sẻ bài rút thăm trúng thưởng của cậu.”
“Cả cái phòng livestream, ai mà không biết E thần thích nhất là Cẩm Lý nhỏ mang đến vận may cho anh ấy là cậu chứ?”
Phó Nhất Ngôn vẫn luôn đứng ở hành lang, còn chưa đi: “……..”
––––––
#ComNamNho