Ảo mộng giữa ngày xanh - 6
Cập nhật lúc: 2024-10-11 19:02:14
Lượt xem: 233
Tiểu Chân tò mò ngẩng đầu nhìn tôi.
“Sợ con bị tủi thân, càng sợ con chịu ức h.i.ế.p cũng không nói với mẹ. Tiểu Chân, có thể nói cho mẹ biết, áo khoác của con bị rách như thế nào không?”
Tiểu Chân một lần nữa vùi đầu vào trong lòng tôi, cánh tay ôm chặt lấy tôi. Tôi cảm thấy n.g.ự.c mình có chút ẩm ướt.
Con bé hít hít mũi: “Là bạn học nữ ở bàn sau của con, bạn ấy luôn nhân cơ hội lúc con đứng lên trả lời bài rút ghế của con đi, hại con bị ngã. Còn luôn lấy bút vẽ lên quần áo của con, hôm nay còn dùng đinh cào rách áo khoác của con. Bạn ấy còn nói, dù sao con cũng không có cha, cũng không dám làm gì bạn ấy.”
“Mẹ, con không cố ý không nói cho mẹ. Mẹ phải đi làm, còn phải nấu cơm cho con ăn, mẹ đừng quan tâm chuyện này, dù sao con cũng sắp lên trung học cơ sở, sẽ không cùng lớp với bạn ấy nữa.”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Tôi sờ sờ đầu của con bé: “Đây đều là việc nhỏ, giao cho mẹ giải quyết được không?”
12
Kiếp trước, Tiểu Chân cũng từng bị bạn học ức hiếp. Con cái không có cha, những thứ này dường như luôn không thể tránh khỏi. Lúc con bé học tiểu học nói với tôi, trong lớp có bạn học mắng con bé là “Đồ con hoang”.
Khi đó tôi bận rộn công việc đến sứt đầu mẻ trán, nghĩ là trẻ con nói tung tung, không xem là quan trọng. Sau đó, con bé nói với tôi có bạn học nữ kéo tóc con, còn luôn đẩy con.
Tôi rất không kiên nhẫn: “Sao bạn không đẩy người khác mà đẩy con? Bạn đẩy con, con tránh xa bạn một chút không được sao? Mẹ đi làm bận rộn, con đã lớn như vậy rồi, chuyện của mình phải học cách tự mình giải quyết.”
Về sau, con bé không nói với tôi có ai bắt nạt con nữa, tôi liền ngầm thừa nhận không có ai bắt nạt con.
Thật sự không có ai bắt nạt con sao? Nếu như không có ai bắt nạt, vì sao từ nhỏ đến lớn con bé luôn chỉ có một mình, ngày nghỉ luôn nhốt mình ở trong phòng làm bài tập, chưa bao giờ tìm bạn học chơi?
Sau khi con bé đi làm, tôi oán giận con bé không biết giao tiếp: “Tiểu Chân, sao con không có một người bạn nào cả thế? Nhiều bạn sẽ có nhiều mối quan hệ, con phải học cách quan hệ tốt với mọi người.”
Con bé không hé răng nửa lời. Không biết bắt đầu từ khi nào, con bé bắt đầu dùng sự trầm mặc để trả lời sự lải nhải, càu nhàu và oán giận của tôi. Tôi thật sự không phải là một người mẹ tốt.
Tôi ích kỷ sinh ra con ra mà không hỏi ý kiến con. Tôi cũng không thể bảo vệ tốt con, làm cho con thất vọng với tôi, thất vọng với thế giới. Cho nên con mới không chút do dự rời khỏi thế giới, rời khỏi tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/ao-mong-giua-ngay-xanh/6.html.]
Có lẽ, nếu có lựa chọn, có lẽ con cũng không muốn đi tới thế giới này.
13
Ngày hôm sau giữa giờ học, tôi xách một cái túi xách, đến trường báo tên gặp bạn học nữ ở bàn sau của Tiểu Chân.
Bạn học kia thấy tôi tìm, trong mắt hiện lên chút bối rối. Rốt cuộc vẫn là trẻ con.
Tôi cười híp mắt nhìn: “Là Uyển Khiết sao? Dì thường xuyên nghe Tiểu Chân nói về cháu. Cháu biết không, Tiểu Chân không có cha, chỉ có một người mẹ như dì. Tiểu Chân nói gần đây cháu thường xuyên bắt nạt con bé, kéo ghế của con bé, vẽ bẩn trên quần áo con bé, còn làm rách quần áo của con bé. Dì chỉ có một đứa con gái, muốn thương lượng với cháu một chút, sau này cháu có thể đừng bắt nạt Tiểu Chân được không?”
Bạn học nữ kia suy nghĩ.
“Cháu là đứa nhỏ biết nghe lời, nhất định sẽ không từ chối dì đúng không? Vậy dì cảm ơn cháu trước. Đây là quà dì chuẩn bị cho cháu, mang về để mẹ nấu giúp cháu một chút đi.”
Tôi đưa túi xách cho Uyển Khiết. Con bé nhận lấy túi xách, mở ra nhìn thoáng qua, phát ra một tiếng thét chói tai, tiếp theo bật khóc.
Cô giáo nghe thấy tiếng khóc chạy tới. Tôi vô tội đứng ở một bên, nhìn Uyển Khiết khóc đến thở không ra hơi.
Tiếp theo tôi nói với cô giáo, “Cô Hà, thật ngại quá. Khoảng thời gian trước Uyển Khiết luôn bắt nạt Tiểu Chân, cô có biết không? Hôm nay tôi đặc biệt đến nói với bạn học Uyển Khiết đừng bắt nạt Tiểu Chân nữa, vì lấy lòng Uyển Khiết, còn mua cho con bé một con gà, bảo mẹ con bé nấu cho cho nó ăn. Không ngờ bạn Uyển Khiết chưa từng thấy máu, sợ nên bật khóc.”
Cô giáo Hà nhìn con gà trong túi xách bị chặt làm hai, mặt có chút nhăn nhúm.Cả buổi mới nhớ ra cảm ơn tôi, nói sẽ chuyển cho mẹ Uyển Khiết. Còn nói để cho tôi yên tâm, về sau sẽ không có người bắt nạt Tiểu Chân.
Tôi cười với cô giáo: “Vậy thì tốt quá.”
Lại quay đầu nhìn bạn học nữ vẫn còn đang thút thít: “Uyển Khiết, phải nghe lời nhé.”
Uyển Khiết sợ tới mức chui ra sau lưng cô giáo Hà.
Buổi tối, tôi hỏi Tiểu Chân con bé bàn sau khóc bao lâu. Tiểu Chân nói, “Mẹ, con cũng không biết. Bởi vì bây giờ bạn ấy nhìn thấy con đều đi đường vòng!”