Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ảo mộng giữa ngày xanh - 7

Cập nhật lúc: 2024-10-11 19:02:26
Lượt xem: 434

14

 

Tiểu Chân bình an lên trung học cơ sở, việc học bắt đầu nhiều lên. Tôi hỏi con bé có muốn ở lại trường không, như vậy mỗi ngày có thể ngủ thêm nửa tiếng. Tiểu Chân bĩu môi: “Con không muốn ngủ thêm nửa tiếng, con muốn mỗi ngày đều có thể nhìn thấy mẹ, con còn muốn mỗi ngày đều ăn cơm mẹ làm. Mẹ, mẹ không biết cơm ở trường khó ăn cỡ nào đâu...”

 

Tôi vội vàng ngắt lời con bé: “Buổi tối con muốn ăn gì, mẹ làm cho con.”

 

Không thể để cho con bé nói tiếp, con bé hiện giờ cứ mở miệng là nói không hết lời, lời nói một ngày so với một tuần lễ của kiếp trước nhiều hơn không biết bao nhiêu.

 

Con bé không chút khách khí gọi món: “Muốn ăn sườn chua ngọt!”

 

Tôi gật đầu: “Được được được, cho con một chén dấm chua được không?”

 

Con bé quay đầu nhìn tôi, “Mẹ, con ăn sẽ không làm mẹ nghèo đi chứ?”

 

Tôi cười đ.ấ.m con bé: “Mẹ nào có nghèo đến mức nuôi heo cũng không nuôi nổi. Mau đi học, muộn mất.”

 

Con bé bước hai ba bước ra khỏi cửa, trước khi đóng cửa còn không quên quay đầu lại nói với tôi: “Mẹ, sườn xào chua ngọt!”

 

Quỷ nhỏ tham ăn. Thật tốt.!

 

Tiểu Chân còn làm thêm một chuyện mình thích. Đêm về, con bé không đi một mình mà có thêm một con mèo. Chắc là mèo hoang nhặt được trên đường, mèo nhỏ cuộn mình trong lòng Tiểu Chân, toàn thân dơ bẩn, nhìn không ra màu lông.

 

Tiểu Chân đứng ngoài cửa thò đầu vào, nhưng không vào: “Mẹ, con muốn nói trước với mẹ một câu ‘Xin lỗi’.”

 

Tôi liếc mắt một cái liền nhìn thấu con bé muốn nói cái gì.

 

15

 

Kiếp trước, Tiểu Chân cũng đứng ở ngoài cửa như vậy, chẳng qua so với bây giờ thấp thỏm hơn nhiều. Con bé nhặt được một con mèo hoang trên đường. Mà tôi thì thích sạch sẽ, từ nhỏ không đồng ý cho Tiểu Chân nuôi thú cưng.

 

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Tôi không hiểu vì sao Tiểu Chân nhất định phải nuôi một con mèo nhặt được, trên người dơ bẩn, toàn là ký sinh trùng, nhỡ nó cắn người còn phải đi tiêm vắc xin phòng bệnh dại.

 

Tôi lạnh mặt bảo Tiểu Chân thả mèo về, nếu không cũng đừng hòng vào cửa. Con bé ôm mèo ngồi ở cửa, đối diện với tôi. Cứ như vậy ngồi đến mười hai giờ đêm. Tôi không đành lòng, vẫn để Tiểu Chân mang mèo vào cửa.

 

Trong một thời gian dài, tôi không cho mèo hay Tiểu Chân một khuôn mặt tốt. Con bé nuôi mèo rất chăm chỉ, làm ổ cho mèo, còn nghiêm túc làm bài tập, nghiên cứu mèo phải cho ăn như thế nào, huấn luyện nó tự đi vệ sinh như thế nào. Có đôi khi tôi sẽ dùng lời chua cay nói với Tiểu Chân: “Con nuôi mèo thật là dụng tâm. Sau này mẹ già rồi, không biết con có thể nuôi mẹ như mèo hay không.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/ao-mong-giua-ngay-xanh/7.html.]

 

Tiểu Chân đang ôm mèo vào lòng vuốt lông, ngẩng đầu nói: “Mẹ, mẹ là mẹ của con.”

 

Tiểu Chân nói không sai, nhưng trên khuôn mặt lại không có cảm xúc gì, rất bình tĩnh, làm cho tôi nhìn không hiểu. Nhưng tôi vẫn đuổi con mèo đi, chính xác hơn là bị mất.

 

Vì cái gì? Hình như là vì nó cào tôi một cái, hay là vì nó rụng rất nhiều lông, tôi quét thế nào cũng quét không sẽ. Dù sao cũng là mèo hoang, từ đâu tới thì về chỗ đó đi.

 

Lúc Tiểu Chân trở về, tôi lừa con bé nói, mẹ tặng mèo cho đồng nghiệp nuôi rồi. Tiểu Chân mở to đôi mắt to đen như mực nhìn tôi: “Mẹ, thật sao?”

 

Tôi hạ quyết tâm, gật gật đầu, “Đúng, tặng cho người ta rồi.”

 

Tiểu Chân không khóc, cũng không gây rối, thậm chí không yêu cầu tôi mang mèo về. Hình như con bé đã sớm biết sẽ có một ngày như vậy.

 

Có lẽ từ ngày đó trở đi, con bé đã hết hy vọng với tôi rồi. Tôi là mẹ của con bé, con bé không thể g.i.ế.c tôi, cũng chỉ có thể g.i.ế.c chính mình.

 

16

 

Tôi nói với Tiểu Chân: “Vào nhà rồi nói, đứng ở cửa làm gì.”

 

Tiểu Chân nhăn nhó: “Con không dám vào.” Con bé lại giả bộ đáng thương.

 

Tôi giả bộ tức giận: “Vậy con đừng vào, ngủ ở cửa đi.”

 

Con bé liền nói: “Vào vào vào, con vào còn không được sao. Mẹ, là mẹ cho con vào nhé.”

 

Con bé ôm mèo đi theo phía sau tôi làm nũng: “Mẹ, mẹ là tốt nhất, để con nuôi mèo nhé. Mẹ xem, nó thật đáng thương, mới sinh ra đã không có mẹ, rất nhiều người mặc dù có mẹ, cũng giống như không có. Không giống như con, có một người mẹ tốt nhất trên đời, mẹ sẽ đồng ý cho con mèo con đúng không?”

 

Tôi sững sờ. Cho nên kiếp trước con bé kiên trì muốn nuôi nó, là bởi vì nó làm cho con bé nhớ tới bản thân mình sao? Có phải con bé cảm thấy mình cũng giống mèo hoang, có mẹ cũng như không có mẹ. À không, có mẹ còn tệ hơn là không có.

 

Tôi đã vứt bỏ con mèo của Tiểu Chân và cũng đã bỏ rơi con bé về mặt tinh thần. Tôi có chút chua xót, hỏi con: “Vì sao con cảm thấy mẹ sẽ không đồng ý để con nuôi mèo?”

 

Con bé không ngờ tôi sẽ hỏi như vậy, gãi đầu: “Lúc còn nhỏ mẹ dẫn con ra ngoài chơi, không phải chưa bao giờ cho con sờ mèo hoang sao?”

 

Tôi lắc đầu, “Nhưng bây giờ nó không phải mèo hoang. Nó có nhà, nó còn có mẹ.”

 

Loading...