Ảo mộng giữa ngày xanh - 5
Cập nhật lúc: 2024-10-11 19:01:50
Lượt xem: 13
7
Những ngày có Tiểu Chân bên cạnh trôi qua thật nhanh. Tôi đi làm, con bé đi học, tôi nấu ăn, con bé làm bài tập. Lúc tôi nấu xong, bài tập của con bé cũng xong, chúng tôi liền vây quanh bàn trà nhỏ ăn cơm.
Thì ra con bé vẫn không thích ăn cá. Nhưng vì cá rẻ nên tôi luôn mua chúng, con bé không được chọn. Vì thế tôi học được cách mua gà, mua vịt, mua lợn, sau đó làm thành gà cà ri, vịt bia và các loại thịt xào.
Nhìn con bé vùi mặt vào trong bát, vừa ăn vừa nói: “Mẹ nấu cơm thật ngon, con muốn mãi mãi được ăn cơm mẹ nấu.”
Thì ra Tiểu Chân của tôi không ăn cá cũng có thể lớn lên rất tốt, trước kia vì sao tôi nhất định phải bắt cho con ăn cá chứ?
8
Tiểu Chân lên lớp năm, bắt đầu tự mình ngồi xe buýt đi học.
Mỗi ngày điều tôi mong đợi nhất chính là nghe tiếng chìa khóa ngoài cửa vang lên leng keng, Tiểu Chân như gió chạy vào, liên tục gọi “Mẹ”.
Thật dễ nghe, nghe thế nào cũng không đủ. Nhưng mà hôm nay đã năm giờ rưỡi, Tiểu Chân vẫn chưa về nhà. Cứ cách vài phút tôi lại liếc nhìn đồng hồ, đã gần sáu giờ, tiếng chìa khóa quen thuộc vẫn chưa vang lên.
Tôi ngồi không yên, gọi điện thoại cho chủ nhiệm lớp Tiểu Chân, không ai nhận.
Tôi tắt lửa, cởi tạp dề, mang giày vào chạy ra ngoài.
Tiểu Chân của mẹ ở đâu? Mẹ không thể mất con lần nữa.
Tôi tìm từng phòng học một, phòng nào cũng đều trống không. Nhà vệ sinh không có, phòng nước nóng không có, văn phòng không có, phòng sinh hoạt không có, hành lang cũng không có...
Tôi vòng quanh sân thể dục tìm một vòng lớn, thở hồng hộc, rốt cuộc cũng tìm được Tiểu Chân dưới tàng liễu lớn, ôm đầu gối ngồi dưới đất. Tiểu Chân rụt rè ngẩng đầu nhìn tôi: “Mẹ, con làm mất cốc nước mẹ mua cho rồi.”
9
Rất nhiều năm trước, con bé từng có lúc nhìn tôi như vậy. Khi đó con bé làm mất cuốn sổ tay tôi mới mua cho con, tôi nổi giận với con bé. Tôi mắng con: “Tại sao con lại luôn không cẩn thận như vậy? Sổ tay mới mua cũng làm mất, sao con không đánh mất chính mình luôn đi?”
Khi đó con bé cũng đã học tiểu học, cúi đầu không nói gì.
Tôi rống lên với con: “Con đừng tưởng rằng con không nói lời nào coi như xong, mẹ sẽ không mua sổ mới cho con, phải dùng sổ nào con tự nghĩ cách đi.”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/ao-mong-giua-ngay-xanh/5.html.]
Tiểu Chân đành phải nhặt sổ cũ của bạn học, viết chữ ở mặt sau.
Không phải tôi chưa từng do dự có nên mua cho con bé một cuốn sổ tay nữa hay không, nhưng trong chốc lát muốn giữ thể diện, liền tự an ủi mình làm như vậy không sai. Không thể để cho con bé dưỡng thành tật xấu vứt đồ bừa bãi, Sau này bước vào đời, chẳng lẽ có người có thể nuông chiều con bé giống như tôi sao?
Tiểu Chân quả nhiên không đánh mất thứ gì nữa. Không chỉ như thế, mọi chuyện con bé đều phải cam đoan làm tốt nhất có thể, đề thi phải kiểm tra nhiều lần, ra ngoài khóa cửa phải kiểm tra nhiều lần, tan học thu dọn đồ đạc cũng phải kiểm tra nhiều lần.
Con bé không bao giờ phạm sai lầm nữa. Cho đến cuối cùng, con bé tiêm insulin vào cơ thể của mình.
10
Tôi cúi xuống ôm con bé, kéo con bé lên khỏi mặt đất và nắm c.h.ặ.t t.a.y con: “Không sao, Tiểu Chân. Con không sao là được, mẹ dẫn con đi mua cốc nước mới.”
Tiểu Chân rất khổ sở: “Nhưng mà mẹ kiếm tiền thật khó. Con thật vô dụng, lại khiến mẹ lãng phí tiền.”
Tôi sờ sờ đầu nhỏ của con: “Không có tiền có thể lại kiếm, nhưng là Tiểu Chân chỉ có một. Tiểu Chân, trên thế giới này không ai chưa từng phạm sai lầm, sai cũng không sao.”
Tại sao tôi phải làm khó Tiểu Chân của tôi chứ? Thế giới hà khắc như vậy, người không thân chẳng quen sẽ không nuông chiều con bé, cho nên tôi nên là người duy nhất nuông chiều con bé.
Tôi muốn làm chỗ dựa cho con, để khi con ngã đau có người dỗ, bị tủi thân, chịu ức h.i.ế.p có nơi để dựa vào mà khóc. Như vậy cho dù cả thế giới đều vứt bỏ con, con vẫn có thể về nhà tìm mẹ.
11
Tiểu Chân càng ngày càng dính lấy tôi, có đôi khi buổi tối sẽ ôm gối tìm tôi ngủ. Lúc ngủ con bé sẽ vùi đầu vào cổ tôi, tiếng hít thở đều đều kéo dài, là khúc hát ru ngủ ngon nhất của tôi.
Nhưng mà gần đây con bé ngủ không yên, trong mộng thỉnh thoảng sẽ nói mớ, hoặc là “Đừng nhúc nhích”, hoặc là “Lại là cậu”.
Tôi cảm thấy không thích hợp, nói bóng nói gió hỏi con bé ở trường có khỏe không, con luôn gật đầu: “Tốt lắm ạ.”
Nhưng tôi vẫn cảm thấy con bé bị bắt nạt. Trên quần của con thỉnh thoảng có thứ gì đó bẩn thỉu, giống như là ngã xuống đất. Trên lưng có dấu vết vẽ bằng bút gel, màu sắc rất đậm, giống như là cố ý vẽ lên. Khi trở về vào buổi tối, một góc áo khoác thậm chí còn bị đinh làm rách.
Buổi tối lúc ngủ, tôi ôm con bé: “Tiểu Chân, mẹ vẫn cảm thấy rất có lỗi với con. Rõ ràng đã ly hôn, nhưng vẫn ích kỷ quyết định sinh con ra, hại con từ khi sinh ra đã không có cha. Con có trách mẹ không?”
Tiểu Chân vùi đầu vào lòng tôi, xoa xoa: “Không đâu, mẹ là người mẹ tốt nhất.”
Tôi vuốt tóc của con bé: “Trước kia mẹ rất nhát gan, sau này có con rồi, cái gì cũng không còn sợ nữa. Nhưng chỉ sợ một chuyện...”