Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ẢO ẢNH - 2

Cập nhật lúc: 2024-11-17 20:28:16
Lượt xem: 77

Dã tâm của Đoạn Trinh rất lớn.

Điều này cho đến mãi sau ta mới nhận ra.

Đột nhiên có một ngày, hắn hỏi ta có bằng lòng giúp hắn không.

Ta kinh ngạc: "Ngài nói ra lời này thật không có lương tâm. Ta giúp ngài còn ít sao?"

Thoạt nhìn hắn có chút do dự: "Việc này có chút nguy hiểm. . ."

Ta càng kinh ngạc hơn: "Còn có thể nguy hiểm hơn việc bán tranh giả trục lợi sao?"

Đoạn Trinh bật cười, đưa tay nhéo nhéo mặt ta.

Hôm đó, rốt cuộc ta cũng biết được kế hoạch của hắn.

Hoàng hậu không có con nhưng mẫu gia lại rất có quyền thế.

Cũng có năng lực để giúp đỡ một hoàng tử đăng cơ.

Nhìn qua toàn bộ cung thì hoàng tử nào cũng có mẫu thân.

Ai có thể thích hợp hơn so với Đoạn Trinh chứ?

Mất mẹ từ nhỏ, không nơi nương tựa.

Đoạn Trinh dạy ta nói mấy câu, để cho ta lúc "lơ đãng" đi khuyên bảo Đan Thục cô cô, tiện đà khuyên bảo luôn hoàng hậu.

Khi đó Đoạn Trinh mới 15 tuổi thôi.

Lần đầu tiên ta cảm thấy đôi mắt của hắn sâu không thấy đáy.

07.

Từ đó về sau, ta sẽ canh đúng thời cơ, cùng Đan Thục cô cô trò chuyện đó đây.

Ta nói lúc đó gặp phải một con ch.ó hoang, nhìn cái bụng nó đói mà kêu lên nên liền cho nó một cái bánh bao nhân thịt.

Ai biết được con ch.ó này nhận định ta là ân nhân, theo ta không rời, còn ngồi ở cửa không chịu đi.

Còn nói đến Lưu công công, nói trước kia ông ta là chân chạy vặt.

Cái thân thể gầy yếu lúc đó không làm được việc nặng, suốt ngày bị đánh mắng.

Hoàng hậu nhìn thấy tuổi ông ta còn nhỏ liền không đành lòng, thưởng cho mấy thang thuốc bổ, lại cho chút đồ ăn.

Bây giờ Lưu công công một đường đi thẳng làm nội vụ trong phủ tổng quản

Nhưng ông ta vẫn nhớ kỹ ân tình, đối với hoàng hậu luôn trung thành và tận tâm, nói một không nói hai.

Đan Thục cô cô sau khi nghe xong, đôi mắt lộ ý cười: "Đối với những người đã quen với cuộc sống khó khăn, dù chỉ vô tình đánh rơi một viên kẹo thì đó cũng được xem như là đại ơn đại đức đối với bọn họ rồi."

Một ngày khác, Hoàng hậu nương nương đỡ trán, than trách tại sao mình lại không có con.

Ta lấy hết can đảm, quỳ xuống chân bà bóp chân: "Nương nương, đột nhiên nô tỳ nhớ lại, ở trong Lam Cung còn có một vị hoàng tử. Ngài ấy từ nhỏ đã thiếu ăn thiếu mặc. . . đôi lúc đem một vài thứ qua thì cũng là đại ơn đại đức rồi."

Đồng thời ta thêm một mồi chài: "Vị Cửu hoàng tử kia lại cực khổ không nơi nương tựa, nhất định sẽ nhớ kỹ nương nương mà xem ngài như mẫu thân."

Hoàng hậu phân phó nói: "Đi qua hỏi thăm một chút xem năm nay Cửu hoàng tử bao nhiêu tuổi."

Việc này quan trọng nên Đan Thục cô cô tự mình đi dò xét.

Bà hướng về Hoàng hậu hồi bẩm: "Cửu hoàng tử đã mười bốn mười lăm tuổi rồi. Chi phí ăn mặc đều bị cắt xén đi, thiếu ăn đến mức da xanh xao vàng vọt."

Hoàng hậu nghe xong, khó nén được sự hưng phấn ở trong mắt: "Thực sự thương cảm, một đứa bé tốt mà bị nuôi ra nông nỗi này."

Ta lại cười trộm nghĩ thầm: Đoạn Trinh vì giảm béo, đặc biệt để mình bụng đói mấy ngày, còn tìm mấy bộ quần áo vừa bẩn vừa nát để mặc.

Nguyên nhân là muốn cho Hoàng hậu thấy được trạng thái thảm hại của hắn.

Sau đó Hoàng hậu dùng chút mưu mẹo đón Đoạn Trinh vào Khôn Ninh cung.

Đoạn Trinh từ bị vứt bỏ ở trong lãnh cung, biến thành Cửu hoàng tử được đích thân Hoàng hậu dạy dỗ.

Mặc dù việc đã thành công nhưng trong lòng ta vẫn có chút hổ thẹn.

Đan Thục cô cô đối xử với ta rất tốt.

Nhưng ta lại lợi dụng bà.

08.

Đoạn Trinh ký đầu ta, nói ta đần.

Ta đương nhiên cũng biết dùng sức đánh lại.

Nếu ta ngu ngốc thì sao có thể trở thành người hầu nhỏ ở bên cạnh Đan Thục cô cô được?

Làm sao có thể trà trộn vào trong Hậu cung được?

Ta cãi lại: "Kỳ Lam Cung khắp nơi đều có gió lùa. Nếu không phải là ta thì ngài đã sớm c.h.ế.t cóng."

Hắn không phản bác lại, chỉ nhìn ta rồi cười.

Sau đó Đoạn Trịnh dọn vào Khôn Ninh cung ở. Ta cung kính nghe theo quỳ trước mặt hắn, nói: "Chúc mừng điện hạ đã đạt được ước muốn."

Hắn không vui, một tay kéo ta đứng dậy.

Ánh mắt của ta vẫn như cũ rũ xuống.

Làm người phải tự biết bản thân ở đâu.

Lúc Đoạn Trinh ở Kỳ Lam Cung, ta có thể đánh đầu hắn, có thể cùng hắn xưng huynh gọi đệ.

Nhưng bây giờ hắn đã là Cưu điện hạ tôn quý rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/ao-anh/2.html.]

Ta không thể đi quá giới hạn được nữa.

Đoạn Trinh còn muốn nói gì đó, ta lẩm bẩm nói: "Lúc trước ta có một tiểu muội, nàng tên là Lạc Xuân. . . Điện hạ biết nàng ch.ế.t như thế nào không?"

Đoạn Trinh nhíu mày, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

"Dáng người Lạc Xuân uyển chuyển, được Tam hoàng tử coi trọng nên muốn nhận làm thị thiếp. Ngày ấy, Lạc Xuân vô cùng vui mừng ngồi trên kiệu nhỏ bước ra khỏi cửa. Nhưng đến ngày hôm sau, lại truyền đến tin nàng đã ch.ế.t."

". . . Vì sao?"

Ta nhìn lên trời: "Lạc Xuân là cung nữ bên cạnh Hoàng hậu. Tam hoàng tử là con trai của Quý phi."

Tam hoàng tử bất quá chỉ là nhất thời vui đùa.

Hoàng hậu cũng chỉ là thuận miệng trả lời.

Nhưng trong lòng Quý phi lại có chút nghi ngờ.

Lỡ như Lạc Xuân là gian tế thì sao? Lỡ như nàng sẽ gây ra rắc rối thì sao?

Nói tóm lại, cuộc đời tươi sáng Lạc Xuân đã bị hủy hoại như thế đấy.

Nhìn đôi mắt đỏ của Đan Thục cô cô nói với ta: "Hãy nhớ rằng. Mạng sống của nô tỳ không phải là mạng, chỉ là một đồ vật tiện tay dùng thôi."

Chúng ta cũng chỉ là đồ vật.

Chủ tử muốn thì đến, muốn đổi thì đổi, muốn đuổi thì đuổi.

Đều là một cái phất tay.

Đan Thục cô cô còn nói thêm, nếu như muốn sống, phải luôn tự biết bản thân mình ở đâu, vĩnh viễn không được si tâm vọng tưởng.

Ta đã làm xong rồi.

Thứ không thuộc về mình, ta nghĩ cũng không muốn nghĩ, cũng không dám mơ tới.

09.

Ta cũng chỉ là một cung nữ.

Sau khi Đoạn Trinh vào Khôn Ninh cung, chuyện ta có thể giúp hắn gần như không có.

Hắn thành lập mạng lưới dành cho riêng mình, không cần thông qua ta đi liên lạc khắp nơi nữa.

Ta đã cho rằng sự xuất hiện của ta và hắn đến đây là chấm dứt.

Nhưng hắn vẫn thừa lúc đêm khuya lén lút vào phòng ngủ của ta.

"Đã mấy ngày rồi không để ý đến ta, ngươi xem ngươi có đáng đánh không?"

Ta hoảng sợ, rất sợ người bên ngoài phát giác ra.

"Cửu điện hạ, ngài điên rồi sao?"

Hắn nghiêm mặt: "Chớ gọi ta như vậy."

Ta nắm chặt chăn: "Điện hạ, đêm lạnh rồi, ngài nên về sớm nghỉ ngơi đi."

"Nghỉ cái gì? Đứng lên theo ta đến nơi này."

Ta còn chưa kịp phản ứng đã bị hắn kéo lên.

Cứ như vậy lảo đảo đi một đường đến Kỳ Lam Cung.

Lòng bàn tay của Đoạn Trinh hơi nóng.

Hơi nóng lan tỏa dọc theo các ngón tay, đến tận trái tim.

Đoạn Trinh đưa cho ta một cái hộp: "Hôm nay là sinh nhật của ngươi. Hằng năm đều chuẩn bị lễ vật cho ngươi. Năm nay cũng không ngoại lệ."

Hắn dừng lại một chút rồi bổ sung thêm: "Về sau cũng không ngoại lệ."

Ta nhìn hộp gỗ tuyệt đẹp trước mặt, không dám mở ra.

Đoạn Trinh lên tiếng thúc giục: "Mau mở ra xem coi có thích hay không."

Trong hộp là một viên dạ minh châu to lớn đang lẳng lặng nằm đó.

Ánh trắng chiếu xuống.

Tinh hà cũng tranh nhau rơi xuống.

Nhưng tất cả cũng không rực rỡ bằng viên dạ minh châu này.

Sau một hồi ta mới có thể tịnh tâm lại: "Điện hạ, ta không xứng với thứ này đâu--"

Đoạn Trinh đưa ngón tay lên: "Suỵt, đừng nói chuyện."

Ban đêm yên vắng.

Ta phảng phất nghe được âm thanh của hai trái tim đang đập.

Đoạn Trinh cầm lấy viên trân châu tung lên.

Lòng ta cũng theo đó mà kéo cao lên theo.

Hắn đột nhiên mở miệng: "Về sau viên trân châu này sẽ được khảm trên mũ Cửu Phượng của ngươi."

Ta vội vàng che miệng hắn: "Điện hạ, ngài nói bậy cái gì vậy? Mũ Cửu Phượng chỉ có Hoàng hậu nương nương mới đội được."

Ta che kín miệng hắn nhưng lại không che đi được đôi mắt đang cười kia.

Giây phút đó, ánh trăng tinh hà cái gì, minh châu rực rỡ cái gì.

Cũng không rực rỡ bằng đôi mắt của hắn.

Ta chợt cảm thấy . . . Cả đời này của ta, chỉ cần giây phút này là đủ rồi.

Loading...