ẢO ẢNH - 3
Cập nhật lúc: 2024-11-17 20:40:08
Lượt xem: 114
10.
Với thân phận thấp hèn hiện tại của ta thì không có biện pháp nào để bảo quản được tốt viên dạ minh châu.
Đoạn Trinh nói hắn sẽ giúp ta giữ, đợi ngày đăng quan thì sẽ đội lên cho ta.
Mà viên dạ minh châu này, sẽ là viên ngọc được khảm lên mũ Phượng của Hoàng Hậu.
Chỉ là, Hoàng Hậu không phải ta mà thôi.
Gương mặt Giang Tẩm Nguyệt diễm lệ, ánh sáng của viên dạ minh châu rực rỡ.
Hai người đứng cùng một chỗ vô cùng xứng, như là hổ mọc thêm cánh.
Lần đầu Đoạn Trinh nhìn thấy Giang Tẩm Nguyệt là ở thọ yến của Hoàng Hậu.
Khi đó, Hoàng Hậu cười kéo tay Giang Tẩm Nguyệt qua nói với Đoạn Trinh: "A Trinh, đây là cháu gái của Bổn cung. Nàng là lần đầu tiên tới Kinh Thành, con mang nàng đi dạo xung quanh đi."
Đoạn Trinh mỉm cười đồng ý.
Tôi nhớ lại, Hoàng Hậu nương nương cũng là họ Giang.
Hoàng Hậu để cho Đoạn Trinh và Giang Tẩm Nguyệt tiếp xúc với nhau, tất nhiên là muốn thúc đẩy đoạn nhân duyên này.
Giang Tẩm Nguyệt ngượng ngùng cười: "Cửu ca ca."
Hoàng Hậu đem tay của nàng đặt vào tay của Đoạn Trinh: "Nguyệt nhi giao cho con. Con bảo vệ nàng cẩn thận."
Đoạn Trinh cúi đầu: "Vâng."
Giang Tẩm Nguyệt là tiểu thư đài các, mười ngón tay không dính nước.
Vì vậy ngón tay nàng thon thả trắng mịn.
Đoạn Trinh cầm tay nàng, tựa như đang cầm một khối ngọc quý.
Hắn cũng đã từng cầm tay ta, cẩn thận thoa thuốc chống nứt cho tay của ta.
Khi đó Đoạn Trinh ngoài miệng chê cười tay ta, nói tay ta vừa đỏ vừa xấu lại sưng như móng heo.
Nhưng trong ánh mắt của hắn tràn ngập tia đau lòng.
Ánh mắt thuở niên thiếu, luôn sạch sẽ thuần túy nhất.
Không giống như Đoạn Trinh về sau, hai mắt như đầm lầy, sâu không thấy đáy.
Bây giờ ta như người ngoài cuộc.
Đứng ở phía bên trái Hoàng Hậu, tồn tại cùng Đan Thục cô cô.
Trước mắt là đôi trai tài gái sắc, thật sự vô cùng đẹp mắt.
Ta im lặng không một tiếng động đem hai tay giấu vào trong áo.
Giấu vô cùng cẩn thận.
11.
Đoạn Trinh mang Giang Tẩm Nguyệt ra Ngự Hoa Viên ngắm hoa mơ.
Vừa mới rơi một trận tuyết làm Giang Tẩm Nguyệt hưng phấn không thôi, giống như chú thỏ linh động không ngừng.
Nàng ngồi xổm người xuống, lấy tay nâng một nắm tuyết: "Cửu ca ca, muội ở Giang Nam chưa từng thấy trận tuyết lớn như vậy."
Ta đứng ở đằng sau lưng nàng, đúng lúc khuyên nhủ: "Giang cô nương, tuyết lạnh cẩn thận bị cảm."
Sau đó ta cung kính đưa túi sưởi qua: "Giang cô nương, nhanh ôm đi, ấm lắm. Nếu như để cái lạnh làm bỏng tay thì Hoàng Hậu nương nương sẽ trách tội."
Đoạn Trinh ngăn cản động tác của ta: "Không sao đâu, nàng ấy thích thì cứ để nàng ấy chơi một lúc. Nếu như Mẫu Hậu trách tội thì ta sẽ chịu trách nhiệm."
Ta liền thu túi sưởi lại nhét vào trong ngực.
Không lâu sau, Đoạn Trinh lại vòng qua kế bên ta, nhỏ giọng nói: "Trời lạnh như vậy thì ngươi tự giữ đi. Đưa cho người khác làm gì."
Giang Tẩm Nguyệt chính là loại người nhanh chán, một lúc liền nói muốn đi nơi khác chơi.
Nàng hít thở: "Hít-- lạnh muốn chớt lạnh muốn chớt. Nhanh đưa túi sưởi cho ta."
Ta vội vàng đưa qua, còn cẩn thận giúp nàng bỏ vào tay áo.
Đúng là ta vẫn chưa thấy lạnh nhưng vì đứng quá lâu trong tuyết nên gương mặt đã đỏ lên.
Thật sự là cơ thể nha hoàn mệnh tiểu thư.
Đột nhiên Đoạn Trinh nói muốn hoạt động một chút.
Vì vậy đem áo choàng cởi ra đưa ta cầm.
Ta không thể cử động tay, hắn lại cười nói: "À, Chức Thu chịu không nổi rồi. Nếu mệt rồi thì giúp ta mặc vào một lát."
Hắn tỉ mỉ cột cho tôi: "Lần sau đừng đi theo nữa. Quá lạnh."
--- Ngươi nghĩ rằng ta muốn đến lắm sao?
Nếu không phải Hoàng Hậu nương nương phái ta đi nhìn nhất cử nhất động của các ngươi thì ta không thèm đến.
Người nào muốn đứng ở chỗ này nhìn các ngươi khanh khanh ta ta chứ.
12.
Trở về Khôn Ninh cung, ta liền đi báo cáo với Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu đối với sự ở chung của hai người hết sức hài lòng, lệnh cho ta nhìn chằm chằm nhiều một chút.
Ta cúi đầu trả lời: "Vâng."
Đoạn Trinh lại hẹn Giang Tẩm Nguyệt ngắm trăng ở dưới mái hiên.
Hắn đốt lửa than trong nhà, chuẩn bị đồ ăn nhẹ và rượu nóng.
Tuy có chút gió nhưng ngồi trước lò than nên cũng không lạnh.
Đoạn Trinh và Giang Tẩm Nguyệt nói chuyện về thi từ ca phú, lại nói đến ánh trăng được văn nhân miêu tả.
Còn nói đến nước Giang Nam từ trên núi chảy xuống.
Đoạn Trinh không biết nhớ đến cái gì, đột nhiên cười khẽ nói: "Nói đến hữu duyên -- Bức tranh đầu tiên ta vẽ là một bức tranh về núi và mặt trăng, được miêu tả bằng hai câu trong Đàn Tì Bà."
Giang Tẩm Nguyệt cũng mỉm cười: "Nói như chính là『 醉不成欢惨将别, 别时茫茫江浸月 』?" (Đoạn này tui chịu. Tui là con mù thơ ca văn học. Hơn nữa nó không phải là tiếng mẹ đẻ nữa ^^)
Sau đó hai người như có thần giao cách cảm mà cười lên.
Mà ta lúc này lại cảm thấy đáy lòng như lọt vào một cái thùng, gió lạnh đang thổi liên tục vào.
Giang Tẩm Nguyệt đột nhiên hỏi: "Bức tranh kia vẫn còn chứ?"
Đoạn Trinh do dự một chút rồi mới nói: "Vẫn còn."
"Muội muốn nhìn một chút."
"Được."
Đoạn Trinh phân phó vài câu, rất nhanh đã có người bưng một chiếc hộp tới.
Đoạn Trinh mở hộp gỗ lấy ra một chiếc quạt giấy cũ kỹ.
Giang Tẩm Nguyệt nhìn bức vẽ trên cây quạt, thở dài nói: "Vẽ đẹp quá! Nhưng mà nhìn có chút cũ. Cửu ca ca, người vẽ bức này từ khi nào vậy?"
Ta nhắm mắt lại, trong lòng tính toán một chút.
Mười năm.
Vừa đúng mười năm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/ao-anh/3.html.]
Đoạn Trinh cũng mở miệng: "Cho đến hôm nay, vừa đúng mười năm."
Trong lòng ta run rẩy, ánh mắt không tự chủ được nhìn sang.
Giang Tẩm Nguyệt cũng kinh ngạc nói: "Ca vẫn còn nhớ rõ vậy sao?"
Đoạn Trinh cười khẽ: "Muội nhìn đi, trên cây quạt này không phải đã để thời gian rồi sao?"
Gió lại thổi đến, trong lòng ta bình tĩnh trở lại.
Sau đó bọn họ trò chuyện những gì, ta hoàn toàn không nghe được nữa.
Chớt thật, trở về sao trả lời Hoàng Hậu đây?
Ta cứng đờ bóp lấy bàn tay mình, buộc bản thân phải lắng nghe và quan sát một cách chăm chú.
Ta nghe thấy Giang Tẩm Nguyệt hờn dỗi thỉnh cầu hắn vẽ một bức tranh.
Đoạn Trinh hỏi nàng muốn vẽ cái gì.
"Vậy làm phiền Cửu ca ca vẽ cho muội một bức tranh người đẹp ở trong tuyết."
"Được."
13.
Sau đó không lâu, Đoạn Trinh lên làm Thái Tử.
Hắn dọn vào Đông Cung, bắt đầu can dự vào triều chính.
Nghe nói hắn cả ngày bận rộn đến chân không chạm được đất.
Hoàng Hậu nghe vậy càng thấy hài lòng, gọi người đưa thuốc bổ qua cho Đoạn Trinh bồi bổ thân thể.
Ta bưng khay đồ ăn đến Đông Cung.
Bên trong là nhân sâm trăm năm hầm với chim bồ câu xanh.
Đột nhiên ta nhớ lại dáng vẻ năm mười bốn tuổi của Đoạn Trinh.
Khi ấy hắn vẫn đang dậy thì, dáng người thon dài nhưng lại gầy gò.
Đoạn Trinh năm mười bốn tuổi chỉ có thể ăn thịt gà trong canh còn dư của Hoàng Hậu.
Mà Đoạn Trinh năm hai mươi tuổi lại được ở trong Đông Cung xa hoa uy nghiêm. Canh bổ đều được nấu trăm bước phức tạp.
Nếu như hắn nhớ lại đoạn thời gian trước kia, đại khái sẽ cảm thấy nhục nhã.
Nhưng ta vẫn có chút vọng tưởng.
Hắn vẫn sẽ giống như ta, hoài niệm Đoạn Trinh năm mười bốn tuổi ấy?
Tiểu thái giám dẫn đường hô lên một tiếng "Chức Thu cô cô", gọi hồn ta trở về.
Ta một đường đi ngẫm nghĩ, bất giác đã đến thư phòng của Đoạn Trinh.
Hắn có thể rất mệt mỏi, đang nghỉ ngơi trên bàn làm việc.
Bên tay hắn còn đặt một bức tranh.
Trong tranh xung quanh đều là tuyết trắng.
Ở giữa có vài nét bút màu đỏ, phác thảo hình dáng cơ thể rất đơn giản.
Đây là bức tranh về vẻ đẹp của Giang Tẩm Nguyệt trong cảnh tuyết.
Cuộc sống bận rộn như vậy nhưng hắn vẫn không quên lời hứa với Giang Tẩm Nguyệt.
Ta rón rén đặt chén canh chim bồ câu xuống.
Nhưng lúc xoay người rời đi thì bị hắn kéo tay lại.
"Chức Thu? Lâu rồi ngươi không đến hỏi thăm ta. Vừa nhìn lại lập tức muốn đi -- có phải muốn ăn đòn hay không?"
Ta còn chưa kịp phản ứng đã bị hắn kéo vào trong lòng.
Hơi thở của Đoạn Trinh phả vào cổ ta.
Tim gan của ta đều ngứa hết cả lên.
Ta vùng vằng muốn đứng dậy: "Điện hạ!"
Đoạn Trinh làm như thế nào cũng không chịu buông tay.
"Đừng nhúc nhích, để cho ta ôm một lát."
Sau một hồi, hắn thấp giọng nói: " Chức Thu, Giang Tẩm Nguyệt sắp làm Thái Tử Phi rồi."
Ta ừ một tiếng.
Đây không phải là chuyện mọi người đã biết rồi sao?
"Nàng ấy là Thái Tử Phi nhưng sẽ không phải là Hoàng Hậu. Ngươi biết ta có ý gì mà phải không."
Ta không biết, cũng không muốn biết.
"Thái Tử điện hạ nói năng hãy cẩn thận --"
"Đừng luôn bảo ta thận trọng trong lời nói và việc làm." Hắn ôm ta vào lòng, "Viên dạ minh châu vẫn còn ở trong hộp đặt nơi đầu giường của ta. Ta nói được thì sẽ làm được."
14.
Nhiều ngày qua ta luôn trong trạng thái ngây người.
Hoàng Hậu nương nương có lẽ đã nhìn ra đầu mối, cười hỏi ta: "Chức Thu, Bổn cung thấy người có chút tình ý với Thải Tử."
Trong lòng ta cả kinh, sợ đến mức vội vàng quỳ xuống đất.
"Đứa nhỏ này, Bổn cung bất quá chỉ thuận miệng hỏi một câu. Sao mà sợ đến như vậy?"
Ta chột dạ nói: "Nô tỳ tự biết thân phận thấp hèn, không dám có ý đồ gì ạ."
Hoàng Hậu thả ly trà xuống: "Nữ nhân của Thái Tử sẽ không chỉ có một Nguyệt nhi. Sự vụ hậu cung phức tạp, nàng cũng cần có người giúp đỡ."
Ta gắt gao siết tay, không dám trả lời.
"Ngươi là người an phận, ngươi cũng thông minh, trầm ổn -- Chức Thu, Bổn cung hỏi ngươi, ngươi có nguyện ý làm thị thiếp của Thái Tử không? Giúp đỡ Nguyệt nhi ngồi vững vàng Hậu vị?"
Lúc ta còn đang ở trong trạng thái lo lắng, Đan Thục cô cô cuống cuồng nói: "Chức Thu! Nói chuyện!"
Ta vẫn còn đang quỳ, dập đầu nói: "Nô tỳ nguyện ý."
Đoạn Trinh sau khi biết được chuyện này, đêm đó lại trèo cửa sổ vào phòng của ta.
Ta nghe tiếng động, vừa mở mắt liền nhìn thấy Đoạn Trinh đang ngồi ở bên giường.
Ta vội vàng mặc quần áo đứng dậy, "Thái Tử điện hạ!"
Vẻ mặt hắn lạnh lùng, giọng nói không e dè: "Hoàng Hậu cho ngươi làm thị thiếp của ta?"
Ta vâng một tiếng, lại vội vàng giải thích: "Điện hạ, không phải ta làm. Ta thật sự không biết chuyện gì xảy ra --"
Hắn lại hoàn toàn không nghe thấy, trực tiếp chặn miệng của ta.
Đây là lần đầu tiên Đoạn Trinh hôn ta.
Tựa như hắn có chút hơi không kiểm soát được, gắt gao ôm ta vào trong lòng.
Siết ta có chút đau.
Cuối cùng, hắn ôm mặt ta nói: "Chức Thu, ta không có trách ngươi."
Bất quá chỉ là một câu nói thông thường.
Nhưng không biết tại sao mà hai hàng nước mắt của ta lại rơi.