ẢO ẢNH - 1
Cập nhật lúc: 2024-11-17 20:23:56
Lượt xem: 81
Đoạn Trinh được phong làm thái tử rồi.
Hoàng Thượng sắp không qua khỏi, rất nhanh Đoạn Trinh sẽ được đăng cơ.
Bỗng hắn muốn ta đưa thư tới biên cương.
Hắn nhìn ta, trịnh trọng nói, hắn chỉ tin mỗi ta.
Vì vậy ta dẫn theo một đội binh xuất phát.
Lần này đi, đường xá xa xôi.
Ba tháng sau, ta một thân gió bụi mệt mỏi trở về.
Lúc nhìn thấy Đoạn Trinh, hắn mặc hồng bào, bên cạnh là một nữ nhân thanh tú.
Cháu gái của Trấn Bắc tướng quân - Giang Tẩm Nguyệt.
Giang Tẩm Nguyệt là nữ nhân tài ba.
Nàng xuất thân từ gia đình võ tướng, văn võ vẹn toàn.
Tài năng, ngoại hình, gia thế như vậy. . .
Đoạn Trinh thích nàng thì cũng không có gì lạ.
Mà ta, cùng lắm chỉ là một cung nữ nhỏ bơ vơ không nơi nương tựa.
Chỉ có kẻ ngu mới lựa chọn ta.
Nhạc của buổi lễ, kéo tâm trí của ta trở lại.
Ta nhìn thấy cảnh Đoạn Trinh dắt tay Giang Tẩm Nguyệt.
Bọn họ kề vai nhau, từng bước đi lên bậc thềm ngọc.
Thì ra hôm nay là ngày phong hậu.
Cái gì mà đi đưa thư, chính là muốn đẩy ta ra thôi.
Ta không muốn cãi nhau với hắn, sao phải bận tâm vì điều này chứ?
Muốn ta làm hoàng hậu, là hắn nói.
Để ta không làm hoàng hậu, cũng là hắn nói.
Từ đầu tới cuối, ta không mong đợi bất cứ điều gì hết.
Ta và Đoạn Trinh quen nhau ở trong Lãnh Cung.
Thân phận mẹ đẻ của Đoạn Trinh thấp kém, tính tình thì lại nhát gan.
Tiên Hoàng không thích nàng nên đương nhiên cũng sẽ không thích Đoạn Trinh.
Sau đó, mẹ đẻ của Đoạn Trinh không chịu nổi sự hiu quạnh, nhảy xuống giếng tự s.á.t.
Phi tần tự s.á.t, đây là điều không tốt.
Tiên Hoàng tức giận không có chỗ phát tiết. Vì thế ném Đoạn Trinh vào một tòa cung điện bỏ hoang, kêu hắn đi chuộc tội thay mẫu thân.
Đoạn Trinh thân là Cửu hoàng tử nhưng một ngày hưởng vinh hoa cũng không có.
Gian nhà ở bị dột rất nặng.
Đoạn Trinh dùng quần áo cũ chặn khe cửa sổ lại, trốn ở trong chăn run rẩy.
Đây là cách hắn chống lại cái lạnh vào tháng 12 âm lịch hàng năm.
Ta đã từng đưa cho hắn giấy để dán cửa sổ nhưng hắn vẫn luyến tiếc dùng đến.
Hắn đặt giấy ở dưới đệm, ngước đôi mắt trong trẻo lên: "Giấy có thể viết chữ, còn có thể vẽ, rất hữu dụng nên ta muốn giữ lại."
Ta đưa hắn một chiếc quạt giấy bị hư.
Cây quạt là do ta nhặt được.
Tam hoàng tử cầm quạt chơi ở bên hồ, không cẩn thận kéo rách quạt.
Sau đó liền thuận tay ném đi, là ta lén lút nhặt nó mang về.
Ta nghe Đan Thục cô cô nói rằng, cây quạt của Tam hoàng tử đều được vẽ bởi các danh họa nổi tiếng, mỗi bông hoa và chiếc lá đều đáng giá ngàn vàng.
Cái mà hắn ta vứt bỏ, trên một mặt có ghi chữ <Đàn Tỳ Bà>.
Mặt khác thì vẽ một ngọn núi và cảnh trăng trong nước.
Ta đem cái quạt này đưa cho Đoạn Trinh.
Hắn rất cao hứng, lấy giấy bút vẽ lại rất nhiều lần.
Thời điểm chúng tôi gặp lại nhau, hắn lấy ra một cây quạt hoàn hảo hơn.
Ta kinh ngạc so sánh hai cây quạt.
Bài do Đoạn Trinh viết chất lượng giấy hơi kém.
Nhưng nét thư pháp và nét vẽ trên đó không khác gì của danh họa.
Hắn cao hứng lôi kéo ta: "Ta nghĩ được cách kiếm tiền rồi, chúng ta có thể bán tranh chữ!"
Sau đó hắn lại viết viết vẽ vẽ một chút, ta sẽ len lén cầm ra khỏi Cung đem bán.
Cứ như vậy dành dụm được không ít tiền.
Ta đem ngân phiếu nhét vào trong n.g.ự.c hắn: "Như đã thỏa thuận, mỗi người phân nửa."
Hắn nói với ta: "Chức Thu tỷ tỷ, ta sẽ để tỷ có một cuộc sống vinh hoa tôn quý nhất."
Ta nghiêng đầu: "Vinh hoa tôn quý nhất là cái gì? Như Tam hoàng tử sao?"
Hắn lắc đầu: "Không đủ. Ta muốn để cho tỷ có một cuộc sống như hoàng hậu."
Ta bị dọa sợ.
Ngây ngốc một lúc, ta hoảng sợ chạy đi.
Hắn ở đằng sau ta bật cười khanh khách.
03.
Một hoàng tử bị ghét bỏ, đương nhiên sẽ không có người hầu chăm sóc.
Ngay cả đồ ăn, cũng là đồ thừa lạnh lẽo.
Đan Thục cô cô thương ta nên thường để lại cho ta chút đồ ăn nhẹ.
Mà ta sẽ luôn giữ lại sau đó lén lút mang đến cho Đoạn Trinh.
Hắn ăn như chuột khoét kho thóc.
Ăn hai miếng sẽ ngẩng đầu lên nhìn ta một cái.
Giống như là sợ ta chạy đi.
Khi đó, hắn mới mười lăm tuổi, đang trong độ tuổi phát triển như thân thể lại gầy như một cây gậy trúc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/ao-anh/1.html.]
Ta suy nghĩ, nên lấy chút thịt cho hắn ăn.
Cũng không phải thứ tốt gì, chính là canh mà Hoàng Hậu nương nương ăn còn dư.
Thân thể của Hoàng Hậu không tốt, mỗi ngày đều phải uống canh gà hoặc là canh cá.
Nhưng bà chỉ uống nước chứ không ăn thịt.
Ta mặt dày đi cầu xin Đan Thục cô cô, nhưng mà chỉ là nói là do mình thèm ăn.
Nàng cười véo mặt ta, hỏi ta mỗi ngày đều tham ăn như thế, mà sao trên mặt không có chút thịt nào vậy.
Đương nhiên ta không có thịt rồi, thịt đều mọc ở trên người Đoạn Trinh hết rồi.
Đồ ăn của Hoàng Hậu đương nhiên đều là đồ tốt.
Cho dù là thịt gà ở trong canh cũng vô cùng thơm.
Ta nhịn cơn thèm, gắp nguyên một con gà trong nồi gói cẩn thận vào giấy thấm dầu.Sợ gà bị nguội nên vội ôm nó vào lòng, chạy lon ton chạy đến đưa cho Đoạn Trinh.
"Đoạn Trinh! Ngài đoán xem ta mang đến cái gì nè?"
Đoạn Trinh đặt bút xuống, chạy đến cửa đón ta.
Mắt hắn tràn ngập ý cười, nói có một lễ vật muốn đưa cho ta.
Ta vội vàng đem con gà ném lên trên tay hắn: "Nhanh! Nhanh đón lấy! Mẹ ơi, mang theo dọc đường nóng muốn chớt ta rồi! ! !"
Hắn kinh ngạc một lúc, đặt con gà lên bàn, tự tay kéo áo ta lên.
Tôi vội vàng tránh né, la lên: "Ngài làm gì thế?"
Hắn vẫn trầm mặt: "Cho ta xem, có phải bị phỏng rồi không?"
Gương mặt ta đỏ lên: "Đoạn Trinh -- Cửu hoàng tử! Dù sao ta cũng là con gái. Nam nữ thụ thụ bất thân ngài có biết không!"
Hắn kinh ngạc, bên tai cũng đỏ lên.
Ta kéo hắn đến trước bàn: "Ta tốn rất nhiều tâm tư mới lấy được, ngài mau ăn đi."
04.
Đoạn Trinh mở giấy thấm dầu ra, đôi mắt trừng lớn.
Ta nghe được tiếng hắn nuốt nước miếng.
Nhưng hắn không ăn mà gói giấy lại.
"Chức Thu, ngươi lấy gà ở đâu vậy? Sẽ không là ăn trộm chứ?"
"Ôi chao, ngài đừng có bận tâm những thứ này, ăn mau đi!"
Hắn kéo tay ta lại: "Ta đói cách mấy cũng được. Lần sau ngươi đừng làm vậy nữa. . . Lỡ như bị người khác phát hiện, thì người sẽ bị đòn đó."
Ta xì một tiếng bật cười: "Yên tâm, ta không có đi ăn trộm! Đây là canh dư của Hoàng Hậu nương nương thưởng cho Đan Thục cô cô. Cô cô cho ta."
Rốt cuộc hắn cũng yên lòng, xé cái đùi ra: "Cho này, ngươi cũng ăn đi."
Ta cũng không khách khí với hắn, nhận cái đùi liền gặm.
Tối hôm đó, hai chúng tôi đối mặt với một cái cây khô, ăn đến miệng đầy dầu mỡ.
Hắn từ trong lòng n.g.ự.c lấy ra một cây trâm gỗ, nói là lễ vật sinh nhật tặng cho tôi.
Hắn đỏ mặt nói: "Là ta tự khắc, khó coi. . . người tùy tiện mang vui đùa một chút cũng được."
Ta chỉ để ý đến trên tay hắn có nhiều vết sẹo.
Hắn giấu tay ra sau lưng: "Cái được khắc là một con thỏ nhỏ, nhìn ra được không?"
Ta kiềm nén nước mắt, cười đánh vai hắn: "Cái gì mà thỏ nhỏ chứ! Nhìn trông giống một cái củ cải trắng."
Hắn cũng cười theo.
Ta nói dối.
Thật ra con thỏ được khắc rất sống động.
Ta tìm thấy một đống kẹp tóc bằng gỗ và mùn cưa dưới gầm giường của hắn.
Đối với vật trong tay của mình, không biết hắn đã lãng phí bao nhiêu gỗ.
05.
Đoạn Trinh năm mười hai tuổi, lăn qua lăn lại nói một câu: "Chức Thu tỷ tỷ, trên đời này chỉ có tỷ đối xử tốt nhất với ta."
Sau hắn lại lớn lên, tính tình cũng trưởng thành hơn.
Hắn lại không ngừng nói với ta: "Chức Thu, về sau ta sẽ bảo vệ ngươi."
Về sau nữa, hắn bằng lòng cho ta một gia đình
Chúng ta chính là người một nhà.
Lúc đó ta nghĩ hắn chỉ là đang nói đùa.
Mặc dù hắn nghèo túng, nhưng vẫn là một hoàng tử.
Mà ta chỉ là một cung nữ nhỏ không cha không mẹ.
Chủ tử và nô tì là một nhà, nhưng không có khả năng trở thành người một nhà.
Vẫn là Đoạn Trinh gấp gáp kéo tay ta: "Ngươi không tin sao? Ta nói được sẽ làm được. Ta xin thề."
Có lẽ như vì hắn lặp lại rất nhiều lần nên ta đã dần tin tưởng.
Ta thật sự cho rằng, mình và hắn có thể sánh vai với nhau.
Cho đến khi Giang Tẩm Nguyệt xuất hiện.
Nàng đứng ở bên cạnh Đoạn Trinh, tay áo lay động, tựa như tiên nữ.
Mọi người đều tán thưởng bọn họ là tiên đồng ngọc nữ.
Mà ta lúc này đây đang mặc Cung phục, đứng ở cuối hàng.
Trên tay bưng rượu ngon, mắt rũ xuống.
Ta chỉ là một cung nữ.
Một cung nữ không có tư cách để ngẩng đầu ở trước mặt chủ tử.