Hạnh Đào - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-11-28 19:48:58
Lượt xem: 36
Trường THPT Phù Hoa cách nhà Hạnh Đào khoảng 30 phút đi bộ.
Cô đã dậy từ sớm, nhưng do tránh lúc ông Chương đang mắng chửi, lại thêm tiếp chuyện hai câu với bác Thích, nên khi đến trường cô vẫn chỉ kịp tiếng trống vào lớp.
Hạnh Đào vội vã băng qua lớp 10C1 - lớp chọn khối A, cô chợt nhìn thấy loáng thoáng một bóng dáng có hơi quen mắt.
Sự tò mò luôn thôi thúc người ta theo bản năng làm được một điều gì đó khác thường, không ngoại trừ ai.
Như lúc này, dù đã sắp muộn giờ Hạnh Đào vẫn nán lại, cố nhìn cho được người đó rốt cuộc là ai.
Đúng lúc người kia quay người lại, lộ ra khuôn mặt rạng rỡ của thiếu niên, cô có chút bất ngờ.
Đây không phải Dương, cháu của ông Hoàng đây sao.
Theo suy nghĩ của cô, Dương không nên ở nơi này mới đúng.
Hạnh Đào lén nhìn lại, trùng hợp là, lớp 10A4 của cô lại ở ngay cạnh lớp chọn khối A.
Dương cũng đã nhìn thấy cô, cậu chạy ra cửa vừa kịp vẫy tay chào hỏi.
"Ê, chào nhóc! Lại gặp nhau rồi, nhóc nhìn nhỏ thế mà cũng học lớp 10 rồi á? Ngày đầu đã suýt đi học muộn à, chúc may mắn nhé!"
Hạnh Đào ngượng ngùng chạy nhanh vào lớp, mặt đã đỏ đến mang tai, trong lòng thầm mắng.
"Hừ, đồ vô duyên!"
Nga - bạn học cùng bàn cô đang lúi húi dưới gầm bàn, vội vàng cố ăn nốt bữa sáng.
Nghe thấy tiếng cặp sách của Hạnh Đào ném mạnh lên bàn, Nga giật mình ngẩng lên, cậu ta dùng cái miệng đầy xôi cất lời hỏi cô.
"Mày bị gì mà mặt đỏ bừng thế?"
Sau đó, Nga cũng không thật sự muốn biết lý do, nói xong lại giơ hộp xôi còn một miếng ra mời.
"Ăn không?"
Hạnh Đào lắc đầu, cô vừa ngồi xuống lôi bài vở ra thì giáo viên cũng vừa bước vào lớp.
Cô nghiêm túc nghe giảng, gạt bỏ những hình ảnh về nụ cười "vô duyên" của ai đó ra khỏi đầu.
***
Vài ngày sau, Hạnh Đào nghe được bác Thích trong lúc nói chuyện với mẹ cô kể rằng, ông Hải trên thành phố chuyến này làm ăn gặp rắc rối, nên phải gửi hai đứa con về quê học tạm.
Đột nhiên, trong lòng Hạnh Đào có chút không có đạo đức mà hả hê.
Cô nghĩ, "cậu ta giờ cũng có một chút gì đó giống mình rồi nhỉ?"
Hạnh Đào nhìn sang bác Thích, từ miệng bác ta liên tục tuôn ra rất nhiều thông tin.
Từ việc nhà nào vừa mất con gà, nhà nào hôm qua trúng năm nghìn tiền lô, đứa con gái nhà nào chửa hoang, cho đến chuyện nghe nói ông Hải đợt này khéo phải bán mấy căn nhà cũng biết.
Hạnh Đào nghe mà thầm cảm thán trước sự nhanh nhạy của bác Thích.
Đợt cha Hạnh Đào được đi vào trại cải tạo, cũng một phần nhờ cái mồm hay đưa chuyện này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/hanh-dao/chuong-4.html.]
Hạnh Đào thấy bác ta rất rảnh rỗi, ngày ngày chỉ việc đi hóng hớt, lâu lâu lại có mối nấu cỗ cho người ta kiếm chút tiền tiêu vặt.
Sung sướng hơn mẹ cô nhiều.
Những ngày sau đó, mỗi lần đi qua lớp chọn khối A, Hạnh Đào đều vô thức ngó vào chỗ của Dương một cái, có lúc cô thấy cậu đang học bài, lúc lại làm việc riêng, có lúc lại trêu chọc bạn học nữ, cũng có khi cậu nhìn thấy Đào.
Những lúc đó, cậu đều sẽ mỉm cười rất tươi vẫy chào, Hạnh Đào đều sẽ giả vờ như không nhìn thấy rồi chạy biến.
Cuộc sống của Hạnh Đào vẫn thế, luẩn quẩn một vòng lặp đi lặp lại, từ ngày này qua ngày khác. Buổi sáng, cô đến lớp, chiều lại đi làm việc được cha cô giao.
Vô tình hay cố ý, rất nhiều lần, Hạnh Đào sẽ nhìn thấy Dương. Bước đệm nhỏ này khiến cái vòng luẩn quẩn của cô bớt tẻ nhạt hơn đôi chút.
Trời đã chuyển sang thu, xen lẫn những cái lành lạnh vào buổi sáng thì đến trưa chiều cái nắng vẫn như thiêu như đốt, thời tiết thất thường rất dễ khiến người ta bực bội.
Hôm qua, cha cô lại vừa lên cơn, cái nón cũ duy nhất của cô cũng bị ông ta xé nát trong cơn điên loạn.
Hôm nay ngày nghỉ, Đào vẫn như thường lệ giặt xong đống quần áo của cả nhà thì xách chiếc xô nhỏ đi bắt ốc.
Đầu trần đi trên cánh đông mênh mông, nắng chiếu vào người Hạnh Đào, hun cô đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng.
Qua hồi lâu, chiếc xô ốc cũng đã gần đầy.
Hạnh Đào mệt mỏi ngẩng mặt lên, chợt thấy ở bên kia thửa ruộng bóng dáng cao lớn của Dương đang xách theo một cái túi đen sì.
Cậu ta nhàn nhã vừa đi vừa đung đưa chiếc túi trong tay, miệng còn lẩm bẩm một bài hát vui nhộn.
Hạnh Đào thầm thấy làm lạ, cậu ta vừa đi vừa chơi mà số ốc của cậu tìm được bao giờ cũng nhiều hơn cô.
Hạnh Đào căn môi, không nhìn nữa, cô cúi người cố gắng tìm cho đầy cái xô của mình.
Đang cúi người hí hoáy, bất chợt một đôi chân đeo ủng đi đến đứng trước mặt cô. Chiếc bóng cao lớn che đi ánh mặt trời nóng nực đang tưới lên người cô.
Hạnh Đào ngẩng lên, cô thấy Dương mặc một chiếc áo khoác rằn ri chống nắng dày cộm, đội một chiếc mũ lưỡi trai, khuôn mặt vẫn như mọi khi tươi cười hớn hở, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, khiến người đối diện lóa cả mắt.
Có lẽ, nắng chiều có chút chói chang, Đào say xẩm. Chưa đợi cô phản ứng, Dương đã ngồi xuống mặt đối diện cô.
Mặt Hạnh Đào bất chợt nóng lên. Không biết do ngại ngùng, hay bị say nắng mà đỏ bừng.
Dương đưa tay tự chỉ lên má của mình ra hiệu.
"Mặt nhóc, chỗ này bị dính bùn rồi..."
Mắt Hạnh Đào mở lớn, cô quay người đưa tay vội vàng quệt quệt.
Dương buồn cười, cậu giật lấy cái xô của cô rồi trút hết ốc vào trong đó.
Xong xuôi, cậu cười hì hì rồi bỏ chạy, được một đoạn, cậu quay người vẫy vẫy tay, vừa cười vừa nói.
"Xách nặng tay nên anh cho nhóc đấy!"
Hạnh Đào ngơ ngác, môi mấp máy.
"Cậu ta bằng tuổi mình mà sao cứ thích xưng anh thế nhỉ."
Hai tay cô cứng nhắc, vô thức nắm chặt chiếc quai xô, trong lòng bỗng chốc ngổn ngang.