Hạnh Đào - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-11-28 19:49:58
Lượt xem: 26
Thời tiết đã vào độ giữa thu, thế nhưng buổi trưa trời vẫn nắng gắt như đổ lửa.
Hạnh Đào đang từ trường đi bộ về nhà, trong lòng cô đang thầm chửi mắng cái thời tiết dở hơi này, thất thường còn hơn cả tính khí của cha cô.
Hạnh Đào cảm nhận được từng giọt mồ hôi đang nhỏ từng giọt bên trong lớp áo đồng phục, nóng nực khiến chiếc cặp trên vai cô như nặng thêm hai cân.
Khuôn mặt cô cau có, bước từng bước nặng trịch.
Chợt nghe có tiếng cười nói phía trước, Hạnh Đào vô thức nhìn qua, cô thấy Dương đang cùng đám bạn đang đứng trước cửa vào quán net, cúc áo đồng phục phía trên bị phanh ra, cặp sách được cậu tùy ý khoác trên vai, trên tay cầm một chai nước mát lạnh, cậu đang rất chuyên tâm c.h.é.m gió cùng đám bạn.
Vẫn là khuôn mặt góc cạnh cùng sống mũi cao, môi có chút mỏng, khi cậu cười lên nhìn có chút đểu cáng, nhưng bù lại đôi mắt lại rất sáng. Vẫn là khuôn mặt đó, nhưng Hạnh Đào lại có cảm giác cậu khác hẳn khi ở trường.
Rất nhiều lần cô nhìn thấy Dương. Kì lạ là, mỗi một lần Hạnh Đào lại nhìn thấy một dáng vẻ khác của cậu. Cô bĩu môi, âm thầm đánh giá.
"Cậu ta có nhiều bộ mặt thật đấy, chẳng giống người tốt."
Cuộc nói chuyện của cậu thường sẽ là: Hôm nay đánh tướng gì, định kéo thằng nào lên, đã lên hạng hay chưa, hôm qua đen quá toàn gặp phải óc chó...
Hạnh Đào biết, đó là những câu chuyện thường ngày của cậu, nhưng cô nghe lại không thể hiểu được những gì cậu nói.
Bước chân của cô càng thêm hung hăng tiến về phía trước.
Về đến nhà, cô thấy cha đang ngồi trên chiếc võng rít thuốc lào.
Xuyên qua làn khói thuốc, cô nhìn thấy mắt ông ta đã lim dim sắp ngủ, hơi thở khò khè rít qua hàm răng vàng khè đã bị sứt mất một chiếc.
Từ sau khi được thả ra từ trại cải tạo, ông ta vẫn luôn để cái đầu trọc lốc, bóng loáng. Mỗi lần Hạnh Đào vô tình đối diện sẽ vô thức mà rùng mình.
Bà Mai từ ngoài giếng bước vào, bà nhìn cô rồi ra hiệu phần cơm trưa được đặt dưới bếp.
Hạnh Đào đưa tay gạt mồ hôi trên trán, rón rén cất cặp rồi đi xuống, cô mở nồi cơm ra, trong đó có một ít rau muống luộc, muối và hai con cá khô. Miệng Hạnh Đào nhạt nhẽo ăn từng miếng cơm khô khan.
Nghe lạch cạch phía sau, Hạnh Đào quay người thấy mẹ cô đã mang đống đồ để sửa cho người ta xuống bếp để làm. Chắc hẳn bà ấy sợ vô tình gây ra tiếng động làm phiền đến cha cô đang say giấc.
Hạnh Đào đột nhiên thấy rất khó chịu, trong lòng cô lại tự hỏi, cảm giác ngột ngạt này đến bao giờ mới có thể chấm dứt.
***
Vào một buổi chiều khá oi ả, Hạnh Đào chật vật gùi một bó củi to còn hơn cả người cô từ trên núi xuống, đoạn đường trở về phải đi qua nhà ông Hải Hoàng.
Xuyên qua vườn cây trái, Hạnh Đào nghe được tiếng nô đùa phát ra, liền vô thức liếc mắt vào bên trong, cô thấy Dương cùng đám bạn đang đá bóng trong khoảng sân rộng.
Cậu vẫn tinh nghịch như vậy, không hề có dáng vẻ của cậu ấm một gia đình nhà giàu đang xuống dốc, càng không có dáng vẻ của một đứa nghèo khổ như cô.
Có lẽ, thế giới của cậu, chưa bao giờ giống cô.
Mấy cậu bạn chơi trong sân, nô nhau đến mệt thì bà Xuân bê ra một đĩa dưa hấu đỏ tươi.
Khuôn mặt hiền từ của bà ấy mỉm cười hiền lành nhìn mấy đứa cháu tranh nhau ăn uống. Giống như được chăm sóc con cháu là việc khiến bà ấy rất vui vẻ.
Hạnh Đào đang rất khát, nhìn thấy cảnh này liền vô thức nuốt một ngụm nước miếng.
Vừa nhận ra điều này, Hạnh Đào xấu hổ cúi đầu, cô cảm thấy bản thân giống như một đứa trẻ nghèo hèn đang rình mò, thèm khát một thứ đồ xa xỉ, nhưng lại rất sợ bị người ta phát hiện.
Hạnh Đào đột nhiên muốn vòng đi đường khác để về nhà, thế nhưng chưa đợi cô kịp xoay người đã cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/hanh-dao/chuong-5.html.]
Dương đã thấy cô.
Hạnh Đào bối rối quay người, bó củi trên lưng như càng thêm nặng nề, nghe tiếng bước chân đằng sau càng khiến cô luống cuống.
Trước mặt chợt có một cái bóng cao lớn che đi tầm mắt, Hạnh Đào ngẩng lên thấy Dương đang cười cười nhìn mình.
Thấy cô vẫn ngơ ngác, cậu tự nhiên bỏ vào tay cô hai miếng dưa mát lạnh, quan tâm hỏi.
"Nặng lắm không? Người bé tý như cái kẹo mà cõng nhiều thế?"
Chưa đợi Hạnh Đào trả lời, bên trong sân đã có người huýt sáo, mấy cậu bạn còn hú hét trêu chọc. Cô thấy được ánh mắt soi mói của bà Xuân lại càng thêm cuống cuồng.
Dương lườm đám bạn, có chút chần chừ, khi cậu định trở vào chợt nghe được một giọng nói nhẹ nhàng mềm mại.
"Cảm... cảm ơn!"
Cậu cúi đầu nhìn cô, không nghĩ cô đột nhiên sẽ nói chuyện, hoặc cũng có thể cậu bất ngờ giọng nói của cô lại đẹp như vậy.
Dương mỉm cười, càng cúi người ghé sát vào mặt cô. Bất ngờ, cậu véo nhẹ vào má Đào rồi chạy đi.
Hạnh Đào đứng đó, cô cảm nhận trong lồng n.g.ự.c mình, trái tim cô đang bang bang đập lên liên hồi. Bó củi trên lưng cũng có vẻ không nặng đến thế.
Dòng suối Bua quanh năm nước chảy. Vào mùa này, nước vừa trong vừa mát.
Hạnh Đào ngồi trên tảng đá ngâm bàn chân đau nhức. Một vài con cá nhỏ bơi đến quanh chân cô.
Hạnh Đào cúi người, chợt thấy mặt nước trong vắt phản chiếu một khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Cô vô thức đưa tay sờ lên má.
Trên tay còn lại, cô còn cầm hai miếng dưa mà Dương cho.
Hạnh Đào yên lặng, từ từ cắn từng miếng nhỏ.
Dưa hấu vừa mát vừa ngọt, vị ngọt thấm tận tim.
Trong hoàng hôn, ánh nắng nhu hòa phủ lên cả người thiếu nữ mảnh dẻ, khiến mọi thứ trở nên thật dịu dàng.