Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Giả Vờ 1 - Chương 17.1

Cập nhật lúc: 2024-11-23 18:26:51
Lượt xem: 8

Ôn Nam Tịch đưa tay cầm lấy máy sưởi, trên đó có một tờ giấy nhắn.

Là của Phó Diên.

[ Hai ngày nay trong nhà có chuyện, trong đề thi có một số câu hỏi khó, cậu có thể làm. Máy sưởi tay sạc điện là có thể sưởi ấm

—Phó Diên]

Ôn Nam Tịch cất tờ giấy đi, cầm máy sưởi tay và tập câu hỏi lên, mở cặp cho vào rồi đeo lên lưng, gật đầu với quản lý tiệm: “Tạm biệt anh.”

Quản lý tiệm mỉm cười nói: “Tạm biệt.”

Ôn Nam Tịch rời khỏi quán Internet, về nhà.

Sau khi vào phòng, Ôn Nam Tịch lấy đề thi, mở ra giải đề, máy sưởi rất ấm, cô cầm một bên tay, một bên cầm chiếc điện thoại bên cạnh, đăng nhập vào QQ, soạn tin nhắn rồi gửi đi.

Ôn Nam Tịch: Tôi nhận được đồ rồi.

Diên: Ừ.

Ôn Nam Tịch: Cậu đang ở đâu?

Diên: Ở nhà.

Cậu trả lời là ở nhà, là ngôi nhà thật sự chứ không phải căn cứ bí mật. Ôn Nam Tịch ngây ngốc một lát, với tính tình kia của Nhan Khả liệu cô ta có khiến cậu khó xử hay không?

Suy nghĩ một hồi vẫn không có kết quả, cô đặt điện thoại xuống tiếp tục giải đề, ánh đèn màu cam chiếu sáng khuôn mặt, cô gái tập trung đến mức quên hết mọi thứ xung quanh. Đây chính là khoảnh khắc mà mỗi học sinh thi vào đại học đều đã từng trải qua.

Tháng 12 trôi qua nhanh chóng, Tết Dương lịch ngày 1 tháng 1 năm 2016 cộng thêm thứ bảy tức là có hai ngày nghỉ. Trong khoảng thời gian này trạng thái của Nhan Khả không được tốt cho lắm, cô ta vẫn học hành chăm chỉ, tính kiêu ngạo đã ít hơn trước một chút nhưng vẫn còn. Cũng hiếm khi nói về Phó Diên nhưng dường như đang tìm kiếm manh mối về cô gái mà cậu ấy thích.

Nguyên Thư rủ Ôn Nam Tịch đi xem pháo hoa.

Ôn Nam Tịch phân vân không biết có nên đi hay không, cô nói với Nguyên Thư rằng buổi tối sẽ cho cô ấy câu trả lời, Nguyên Thư đồng ý, sau đó hai người tạm biệt nhau.

Ôn Nam Tịch trở về nhà, Ôn Du vừa mới nấu cơm xong, cười nói: “Lấy đũa ra đi.”

Ôn Nam Tịch cất cặp đi lấy đũa, đêm nay Ôn Hữu Đào không trở về mà ở lại công ty, hai mẹ con đang ăn cơm tối thì điện thoại Ôn Nam Tịch vang lên.

Cô nhìn qua.

Ảnh đại diện màu đen gửi tin nhắn đến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/gia-vo-1/chuong-17-1.html.]

Diên: Buổi tối ra ngoài được không?

Ôn Nam Tịch: Đi đâu?

Diên: Đếm ngược.

Ôn Nam Tịch: Nam An bên này có một quảng trường có thể xem pháo hoa trên sân vận động. Chúng ta đến đó xem đi.

Diên: Ừ.

Ôn Nam Tịch đứng dậy, vào phòng tắm rửa tay, gửi tin nhắn cho Nguyên Thư nói buổi tối không thể cùng cô ấy đi chơi. Nguyên Thư nhắn trả lời: [Được rồi, nhà tớ cũng có khách nên tớ chỉ có thể xem từ ban công nhỏ ở nhà thôi.]

Ôn Nam Tịch: [sờ đầu]

Cô cất điện thoại, trở về phòng đeo tai nghe rồi đi ra ngoài. Quảng trường nhỏ ở Nam An này đối diện với ngõ Nam An. Tuy nhỏ nhưng tối nay cũng được chuẩn bị chu đáo, có an ninh bảo vệ tại chỗ, màn hình LED lớn bóng loáng, mỗi một con phố ở Nam An, tất cả đèn đường đều được thắp sáng nhưng không quá mức chói mắt.

Ôn Nam Tịch đi tới quảng trường, đứng dưới gốc cây.

Lúc này, có rất nhiều người đến quảng trường, khu phụ cận cũng có rất nhiều học sinh, nhưng cũng có rất nhiều người thuộc đủ mọi tầng lớp ngành nghề, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào màn hình lớn trên kia.

Ôn Nam Tịch ngẩng đầu, những sợi tóc con rối tung, cô đưa tay vén lại.

Một lúc sau, Phó Diên cầm theo ly trà sữa tới chạm vào má cô, rất ấm áp, Ôn Nam Tịch nhướng mày, nhận lấy trà sữa hỏi: “Cậu từ nhà đến à?”

“Ừ.” Cậu thu tay lại đút vào túi quần, trên lưng không đeo cặp, mặc một bộ đồng phục trường, bên trong có mũ trùm đầu màu đen. Ôn Nam Tịch uống trà sữa, xung quanh cũng có không ít học sinh đang chờ đếm ngược, hơn nữa mọi người đang dần dần kéo đến. Ôn Nam Tịch kéo tay áo Phó Diên lùi lại, hai người đứng dưới gốc cây được bóng cây che phủ.

Phó Diên dựa vào gốc cây, Ôn Nam Tịch đứng bên cạnh uống từng ngụm trà sữa, người cô lập tức ấm lên, cô thấy cậu không có liền đưa qua cho cậu. Phó Diên dừng lại, cúi đầu uống một ngụm trà sữa, yết hầu theo động tác nuốt mà cuộn lại. Ôn Nam Tịch lấy ly trà sữa trở lại, tiếp tục uống.

Bụp một tiếng.

Màn hình LED lớn vốn đang bật đột nhiên tối sầm lại, sau đó ngay cả đèn đường ở đây cũng mờ đi, những người chờ đợi tại hiện trường sửng sốt vài giây, đám đông nhất thời trở nên hoảng loạn.

“Cái quái gì thế, mất điện à?”

“Không phải chứ, Quảng trường Nam An không uy tín như vậy sao? Sớm biết vậy thì tôi đã đến Quảng trường Thời đại rồi.”

“Chết tiệt, đi thôi.”

Có người lấy điện thoại di động ra, bật đèn pin xem đã xảy ra chuyện gì, Phó Diên vô thức ôm lấy bả vai Ôn Nam Tịch, chuẩn bị rời đi nếu thấy tình hình không ổn.

Đúng lúc này toàn bộ quảng trường một lần nữa sáng lên, lúc này đèn sáng đủ màu sắc, sau đó màn hình lớn sáng lên, pháo hoa ở sân vận động phía sau bay lên trời ầm ầm nổ tung, pháo hoa đầy màu sắc vô cùng đẹp mắt.

 

Loading...