Giả Vờ 1 - Chương 17.2
Cập nhật lúc: 2024-11-23 18:27:02
Lượt xem: 11
Ôn Nam Tịch vừa ngẩng đầu đã thấy pháo hoa nở rộ khắp thành phố trầm trồ: “Đẹp quá”.
Màn hình LED lớn cũng bắt đầu thay đổi ống kính, một nhóm vũ công nhảy múa trên màn hình, tạo thành các con số mười, chín, tám, bảy… Người trên quảng trường bắt đầu sôi sục, như thể họ muốn thi gào với Quảng trường thời đại ở trung tâm thành phố, âm thanh ầm ĩ vang rung trời, tất cả mọi người đều bắt đầu hét lên những con số.
Khi các con số lần lượt được hét lên, ngày càng nhiều người đến quảng trường nhỏ Nam An. Những người đi ngang qua đều dừng lại đứng yên ở đó, đám đông đông đến mức Ôn Nam Tịch bị ép lùi lại rồi ngã thẳng vào người Phó Diên. Cậu vòng tay qua vai cô, cô muốn né nhưng không né được vì lượng người quá đông.
Rồi khi con số cuối cùng được hét lên, Ôn Nam Tịch nhìn lên pháo hoa trên bầu trời hô vang: “Chúc mừng năm mới, kim bảng đề danh! Thoát khỏi bể khổ!”
Nói xong, cô lại hét lên: “Phó Diên.”
“CHÚC MỪNG NĂM MỚI!”
Phó Diên bị ép về phía trước hai tay vô thức vòng lấy cô, cúi đầu nói: “Năm mới vui vẻ.”
“Ôn Nam Tịch.”
Cậu thiếu niên bị xô đẩy khổng thể ôm lấy cô gái, cậu cụp mắt xuống, chúc phúc cho nhau ngay giữa đám người đang chen chúc tại đây.
Pháo hoa vẫn còn đang phát sáng trên bầu trời, Ôn Nam Tịch và Phó Diên nhìn một hồi rồi theo dòng người rời đi, lối vào là đầu mối giao thông then chốt có số lượng người đông nhất, bọn họ chỉ có thể đi một con đường khác hướng ngược lại ngang qua dưới bóng cây.
Trên mặt đất có bóng cây, cũng có bóng người.
Ôn Nam Tịch cầm điện thoại lên, bật camera rồi đưa cho Phó Diên: “Giúp tôi cầm đi.”
Phó Diên một tay nhận lấy, Ôn Nam Tịch đi ở phía sau cậu, giậm chân, ra hiệu về phía ống kính, móng tay cắt tỉa dáng tròn, cánh tay giấu trong ống tay áo, chỉ lộ ra hai ngón tay thon dài trắng nõn. Bộ lọc cô sử dụng là một phiên bản mờ của phim. Cô nhẹ nhàng nói: “Cậu bấm chụp đi.”
Phó Diên nhấn nút.
Một bức ảnh được chụp ra theo phong cách chụp phim, đầu ngón tay của cô mờ ảo nhưng rất khí chất, phía dưới có hai bóng người, một cao một thấp kéo dài.
Ôn Nam Tịch nhìn bức ảnh, hỏi: “Đẹp không?”
Phó Diên ừ một tiếng, dùng điện thoại di động của cô gửi thẳng bức ảnh qua cho tài khoản có ảnh đại diện màu đen, sau đó đưa điện thoại lại cho cô. Ôn Nam Tịch cầm lấy điện thoại, ngắm nghía những bức ảnh cô chụp một lúc rồi lưu lại. Hai người đi qua cầu vượt, nhìn thấy trạm xe buýt có nhiều người, Ôn Nam Tịch quay đầu nhìn về phía Phó Diên: “Người nhiều như vậy, sẽ chen chúc c.h.ế.t mất.”
Phó Diên mở điện thoại ra, đi theo cô xuống cầu thang, nói: “Để tôi gọi xe.”
Ôn Nam Tịch cười nói: “Vậy thì tốt quá.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/gia-vo-1/chuong-17-2.html.]
Xuống cầu vượt, chiếc xe mà cậu gọi đã tới, Ôn Nam Tịch đứng sang một bên nhìn cậu lên xe, Phó Diên giữ cửa xe nhìn cô: “Ngủ ngon.”
Ôn Nam Tịch vẫy tay, ngọt ngào nói: “Ngủ ngon.”
Phó Diên khóe môi hơi nhếch lên, cúi người ngồi vào trong xe.
Chiếc xe lái đi.
Ôn Nam Tịch trở về nhà.
Năm 2016 đã chính thức đến.
–
–
Khu biệt thự Vân Thượng.
Nhan Khả cầm điện thoại lao xuống lầu, chạy đến ngồi cạnh Ngu Viện Viện, cô ta khàn cả giọng chỉ vào điện thoại di động: “Mẹ, cậu ấy thật sự đang thích một cô gái nào đó.”
Ngu Viện Viện bị con gái làm cho giật mình, nhìn điện thoại di động trong tay cô ta, thấy một bức ảnh trong đó chỉ có hai ngón tay cùng với hai bóng hình thon dài, bà ta dừng lại nhẹ giọng hỏi: “Con nói Phó Diên à?”
“Đúng vậy, mẹ, con phải làm sao bây giờ? Huhuhu.” Nhan Khả bắt đầu khóc, lần đầu tiên cô ta cảm thấy yếu đuối như vậy. Ngu Viện Viện nhanh chóng cầm khăn giấy lau nước mắt cho Nhan Khả, đau lòng nói: “Đừng khóc, đừng khóc, chỉ là một bức ảnh mà thôi, không tính là gì cả, nói cho mẹ biết bức ảnh này đến từ đâu đi.”
“Phó Diên vừa đổi ảnh bìa WeChat của cậu ấy thành bức ảnh này.”
“Vậy cũng không thể xác định đây là cô gái mà cậu ấy thích, nói không chừng chỉ là một bức ảnh trên mạng mà thôi.”
Nhan Khả hai mắt đẫm lệ m.ô.n.g lung nhìn Ngu Viện Viện hoàn toàn không tin lời mẹ mình nói, bởi vì Phó Diên sẽ không tùy tiện thay đổi ảnh đại diện của mình, mọi thứ của cậu ấy đều rất cố định và có cá tính riêng, bức ảnh này không giống bức mà cậu ấy chụp chút nào. Ngu Viện Viện cũng cảm thấy lời nói của mình có chút nhạt nhẽo.
Phó Diên, một cậu bé có tính cách tương đối trầm tĩnh nội liễm nhưng lại có chủ ý riêng của bản thân.
Nếu cậu có thay đổi gì đó, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.
Ngu Viện Viện ôm Nhan Khả thật chặt, bà ta không tin rằng sẽ có người không thích con gái mình, cho dù bây giờ không thích, thì sau này cũng sẽ thích. Bà ta như vậy, Nhan Khả cũng sẽ như vậy, sẽ giống như bà ta, lau nước mắt cho Nhan Khả nói: “Đừng khóc, cuộc đời còn dài, ai biết được người ở bên cạnh cậu ấy sau này là ai? Nói không chừng người đó chỉ là người cậu ấy thích mà thôi, không tính là gì cả.”
Nhan Khả hiểu lời mẹ nói, nhưng trong lòng vẫn như bị d.a.o đâm.
Rõ ràng cô ta đã cảm thấy mình nắm chắc cơ hội chiến thắng, vậy tại sao vẫn như vậy?