Giả Vờ 1 - Chương 17
Cập nhật lúc: 2024-11-23 18:26:34
Lượt xem: 10
Rời giường vào buổi sáng mùa đông vẫn luôn là một loại cực hình, bên trong đồng phục học sinh cũng không thể mặc được quá nhiều quần áo. Ôn Nam Tịch cũng giống như những học sinh khác, không thích mặc áo len, chủ yếu là vì cảm thấy vừa dày vừa nặng nên bên trong vẫn mặc áo khoác có mũ trùm đầu màu trắng, lại mặc áo khoác đồng phục, đeo cặp rồi đi xuống lầu.
Cũng may buổi sáng có nắng, ngõ Nam An nằm ở phía Tây nên khi đi xuống có thể nhìn thấy ánh bình minh vàng óng chiếu xuống mặt đất.
Nguyên Thư chạy ra từ ngõ Nam An, nắm lấy cánh tay Ôn Nam Tịch nói: “Chào buổi sáng.”
Ôn Nam Tịch mỉm cười nói: “Chào buổi sáng.”
Cả hai nắm tay nhau đi đến cổng trường cấp ba số 2, đúng lúc có một đợt học sinh từ xe buýt đi xuống, trong xe có cả học sinh của trường số 2 và số 1. Họ đều mặc đồ đồng phục màu trắng xanh, Phó Diên cực kỳ nổi bật ở trong đám đông, cậu đeo tai nghe, cầm quai cặp đi về phía trường cấp ba số 1, bên cạnh có một nam sinh đi cùng.
Nguyên Thư hiếm khi nhìn thấy Phó Diên, kéo kéo tay Ôn Nam Tịch.
Ôn Nam Tịch nhìn qua, chỉ thấy phía sau đầu và mái tóc ngắn của cậu, dây tai nghe màu đen khiến làn da của cậu càng thêm trắng, quai hàm rõ ràng.
“Đẹp trai quá, cậu ấy cũng cao thật đó, tớ đoán cậu ấy chắc phải cao 1m87 đấy nhỉ?” Nguyên Thư khoa tay múa chân một hồi, Ôn Nam Tịch nghĩ đến ngày đó cậu ôm cô, cô biết cậu không hề thấp. Cô quay mặt đi cùng Nguyên Thư vào cổng trường cấp ba số 2.
Lúc lên lầu vào lớp, nhìn thấy Nhan Khả đeo cặp trên lưng từ cửa sau đi vào, hôm nay cô ta không trang điểm, gương mặt trắng bệch và nhợt nhạt đến dọa người, phía dưới hốc mắt có quầng thâm nhàn nhạt. Nguyên Thư nhìn cô ta vài lần, bị Nhan Khả trừng mắt nhìn lại, sau đó ánh mắt dừng trên mặt Ôn Nam Tịch.
Cô ta nheo mắt nhìn đi nơi khác, cởi cặp ra dùng lực treo nó lên lưng ghế rồi ngồi xuống.
Chu Na Na nhìn thấy thì vẻ mặt vô cùng căng thẳng.
“Mới sáng sớm mà cậu ta lại phát điên cái gì vậy?” Nguyên Thư đặt cặp xuống ngồi vào chỗ, trợn tròn mắt, “Ai thiếu nợ cậu ta à.”
Ôn Nam Tịch ngồi xuống, treo cặp lên, lấy sách vở, đề thi và bút ra sửa bài tập về nhà. Nguyên Thư dừng một chút, sau đó phản ứng lại, đến gần Ôn Nam Tịch: “Hôm qua không phải là sinh nhật của Phó Diên sao?”
Ôn Nam Tịch nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Nguyên Thư nhận ra có gì đó không đúng, mở to mắt, “Cậu ta không đăng hình lên WeChat, cậu ta vậy mà lại không khoe khoang niềm tự hào của mình!”
“Điều này hoàn toàn không phù hợp với tính cách cậu ta nha. Chẳng lẽ tối qua đã xảy ra chuyện gì à? Hay là cậu ta tỏ tình nhưng bị từ chối rồi?” Nguyên Thư càng nói càng hưng phấn.
Ôn Nam Tịch liếc cô ấy một cái, kéo cánh tay cô bạn lại: “Ôn bài đi, hôm nay giáo viên tiếng Anh sẽ gọi trả bài đó.”
Trong cơn hưng phấn, Nguyên Thư nhìn Nhan Khả, cô ta đang lật sách mà không nói một lời, rồi lại nhìn vẻ mặt khẩn trương của Chu Na Na, tặc lưỡi hai tiếng, ngồi thẳng dậy nói: “Chắc chắn có gì đó không ổn. “
Ôn Nam Tịch đeo tai nghe vào, nghe bài đọc.
–
–
Trong giờ thể dục mùa đông, giáo viên nhìn bộ dạng uể oải không chút sức sống của học sinh nên dẫn bọn họ chạy vòng tròn, vừa chạy vừa nói: “Nếu biết trước, thầy đã yêu cầu nhà trường tổ chức tập chạy hai lần một ngày. Thể lực của các em không tốt thì làm sao có thể chạy nước rút để thi đại học được?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/gia-vo-1/chuong-17.html.]
“Đừng mà thầy ơi!” Một đám học sinh lập tức kêu r3n.
“Nếu sợ thầy làm thật thì mau chạy nhanh đi!” Giáo viên thể dục tăng tốc, những người khác chỉ có thể lập tức đuổi theo, Ôn Nam Tịch và Nguyên Thư chạy chậm rãi. Nguyên Thư bị cô giáo chọn trả bài, không muốn làm trò cười nên lúc này cô đang thầm nhẩm bài học, cũng không còn hứng thú hóng chuyện của Nhan Khả nữa.
Sau khi chạy xong, cả lớp vô cùng mệt mỏi, sôi nổi mặc lại áo khoác đồng phục.
Ôn Nam Tịch kéo Nguyên Thư đi trốn, hai người mới vừa ngồi xuống liền nghe thấy cầu thang phía sau có tiếng nói, là giọng của Nhan Khả, cô ta nghe điện thoại hỏi: “Cậu đã hỏi chưa?”
Đầu bên kia truyền đến giọng nam sinh, chính là Đàm Vũ Trình, “Tôi hỏi rồi, nhưng cậu ấy không trả lời.”
Sắc mặt Nhan Kha khó coi, “Cậu ấy không nói gì à, là không trả lời về chuyện yêu đương, hay là không trả lời về cô gái mà cậu ấy thích?”
Đàm Vũ Trình thở dài: “Sao mà yêu đương được! Cậu suy nghĩ nhiều quá rồi đó.”
“Vậy là cậu ấy có thích một cô gái đúng không?” Nhan Khả có chút kích động. Nguyên Thư nhìn về phía Ôn Nam Tịch, cả hai đều không nói gì nhưng đây là lần đầu tiên họ thấy Nhan Khả mất kiểm soát như vậy. Ôn Nam Tịch vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh đứng dậy kéo Nguyên Thư rời đi. Nguyên Thư muốn tiếp tục hóng chuyện, nhưng nếu như bị Nhan Khả phát hiện thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Cô ấy cũng không muốn gây rắc rối.
“Cậu ấy” mà cậu ta nhắc đến chắc là Phó Diên nhỉ? Người siêu đẹp trai ấy thực sự thích một cô gái sao?” Sau khi bước đi, Nguyên Thư nhướng mày tò mò, “Vậy từ nay trở đi, cậu ấy sẽ không còn là niềm tự hào của Nhan Khả nữa ư? Cười c.h.ế.t tớ——”
Ôn Nam Tịch mua một cái xúc xích, đưa một nửa cho Nguyên Thư.
Nguyên Thư cắn một miếng, nói: “Thơm quá, sao nay lại ăn ngon hơn ngày thường nhỉ.”
Ôn Nam Tịch nghe ra ý tứ của cô ấy.
Buổi chiều mặt trời khuất bóng, bầu trời xám xịt, gió lạnh mang theo cảm giác chán nản. Tiết tự học buổi tối, Ôn Nam Tịch cầm đồ sưởi tay, một tay giải đề, trên tai nghe “Trời nắng” của Châu Kiệt Luân. Chưa tan học mà Nhan Khả đã thu dọn rời đi trước.
Sau khi cô ta rời đi, Chu Na Na liền thở phào một hơi, cả ngày nay chắc cô ta đã phải chịu quá nhiều áp lực rồi.
Nguyên Thư chọc chọc Ôn Nam Tịch.
Ôn Nam Tịch quay đầu nhìn lại, thấy Nhan Khả kéo khóa cặp rồi nhanh chóng biến mất ở cửa sau.
Ôn Nam Tịch nhìn đi nơi khác, tiếp tục giải đề.
9 giờ 30, tiết tự học buổi tối kết thúc, một đám học sinh ngồi thẳng người, cảm thấy kiệt sức như bị tan băng, Nguyên Thư dọn bàn, gọi Ôn Nam Tịch. Ôn Nam Tịch đặt máy sưởi tay vào trong ngăn kéo, đứng dậy đi xuống lầu cùng với Nguyên Thư. Ban đêm trời rất lạnh, hai người bước từng bước rời khỏi trường học.
Sau khi vào ngõ Nam An, hai người tách nhau ra, ai về nhà nấy, Ôn Nam Tịch rẽ vào quán net “Vẫn ổn”. Máy số 5 không có ai, nhưng trên máy số 6 có một cuốn câu hỏi và máy sưởi tay. Ôn Nam Tịch đứng ở chỗ đó nhìn một cái, quản lý tiệm từ nhà vệ sinh đi ra, lau tay rồi cười khẽ: “Cậu ấy đưa cho em đó.”