CÓ LẼ NÀO CHỒNG TÔI LẠI LÀ MA? - Chương 2: Tôi cảm thụ được năng lực kỳ diệu của mình
Cập nhật lúc: 2024-11-06 09:00:36
Lượt xem: 3
Sau khi nuốt xong viên kẹo kia, Tôi làm theo lời chỉ dẫn trong bức thư mà tôi đã nhớ rất kỹ. Quả nhiên, Tôi cảm thụ được năng lực kỳ diệu của mình: khi chớp mắt liên tục ba cái, tôi có thể nhìn thấy người khác bằng hình thái của bản chất không – phải – con – người của bất cứ ai.
Đối tượng đầu tiên Tôi thử nghiệm là chính bản thân mình. Tôi chạy đến trước gương, chớp mắt liên tục ba cái và nhìn thấy trong gương hiện lên một đóa hoa trắng muốt, đẹp đến tinh khiết nhưng vô cùng quyến rũ. Nhận ra “chân thân” của mình là một đóa tôi xinh đẹp, Tôi rất vui mừng. Nhưng bé ngoan Tôi vẫn nhớ kỹ lời của mẹ dặn dò trong bức thư nên không nói chuyện này cho bất cứ ai biết. Tôi cứ len lén quan sát những người xung quanh với sự thú vị, hào hứng và một chút đắc ý trẻ con khi mình có thể nhìn thấy những điều không ai nhìn nhìn thấy, và biết những điều mà người khác không biết, kể cả chính bản thân họ.
Tôi nhìn thấy bố tôi, bố của cô, là một dòng thác hùng vĩ. Tôi nhìn thấy bà hàng xóm hay cười đùa vui vẻ với cô, hóa ra lại là một con vịt. Ông bác nhà đối diện thì lại là một con gà trống. Đám bạn trong lớp của Tôi, có đứa là chim sẻ, có đứa là quả dừa, có đứa lại là hòn đá,...
Vào ngày đầu gặp mặt bà Dạ Thảo, người phụ nữ trong tương lai sẽ là mẹ của mình, Tôi nhìn thấy bà ấy là một bụi cỏ xanh rì, hiền hòa. Thế nên, Tôi lại càng yên tâm khi đón nhận người mẹ mới. Và đúng như bản chất là một bụi cỏ hiền lành, yếu ớt của mình, bà Dạ Thảo rất dịu dàng với Tôi và rất vâng lời bố tôi. Trong suốt một năm trời lui tới để tập làm quen với việc làm vợ, làm mẹ trong căn nhà này, bà Dạ Thảo đã cho Tôi cảm nhận được sự ấm áp của gia đình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/co-le-nao-chong-toi-lai-la-ma/chuong-2-toi-cam-thu-duoc-nang-luc-ky-dieu-cua-minh.html.]
Vào năm Tôi bảy tuổi thì bố tôi chính thức kết hôn với bà Dạ Thảo. Cũng vào năm ấy, bà nội của tôi ốm nặng. Bố đưa Tôi về quê để chăm bà. Khi ấy Tôi rất vui. Chẳng mấy khi Tôi được về quê, chẳng mấy khi Tôi thoát được căn nhà ngột ngạt dưới ách gia trưởng của bố. Nhất là khi vào lúc ấy, mẹ kế của Tôi lại đang có mang, chẳng ai có thời gian quan tâm nhiều đến Tôi.
Quê nội của Tôi đẹp lắm, có biển, có núi, có nhiều quà bánh,... Và ông bà của Tôi thì nổi tiếng trong cả họ là hiền lành và vô cùng yêu thương con cháu. Tôi về quê, và nhìn ra, bà nội của tôi vốn có bản chất là một cái cây rất cao. Còn ông Chu Trọng Đức, ông nội kế của cô, thì lại là một cái kén giống như kén tằm, kén bướm nhưng lại rất to. Hai sự vật ấy không làm Tôi sợ hãi tí nào. Thế nên, Tôi vui vẻ và yên tâm ở lại quê nội để chăm sóc cho bà.
Tôi chăm bà, theo một kiểu ngô nghê và ngây thơ của riêng mình. Bà bảo làm gì, Tôi làm nấy, xong rồi lại chạy rong. Bà chỉ cười, nhẹ nhàng nhắc cháu gái đừng đi đầu trần ngoài nắng rồi ôm Tôi vào lòng, hôn lên má, lên trán tôi bé, mắng yêu. Tôi được ăn nhiều thức ngon vật lạ và có nhiều món đồ chơi thú vị. Tôi về quê chăm bà ốm mà thoải mái cứ như đi trại hè ấy.
Thế nên, vào mùa hè năm sau, khi bố bảo sẽ lại đưa Tôi về quê chơi, Tôi hớn hở đi ngay. Em bé vừa mới được sinh ra. Nhỏ như cái kẹo nhưng khóc to như còi tàu. Ai cũng khen nó xinh hơn Tôi, có người còn đe Tôi sẽ bị mất giá trước con bé. Bố mẹ Tôi càng cưng yêu nựng nịu con bé, Tôi càng không vui. Cho nên, Tôi rất sẵn lòng về quê. Bố mẹ không cưng Tôi nữa, thì Tôi về để ông bà cưng.