XIN PHU NHÂN TỰ TRỌNG - Chương 07
Cập nhật lúc: 2024-08-02 12:31:00
Lượt xem: 3,044
“Có thể đọc sách nhưng không thể làm chuyện gì khác.” Ta uyển chuyển đề cập thêm một câu.
Tay Bùi Tri Hạ đang lật sách chợt ngừng lại, trong lòng hơi ngượng ngùng: “Sau này ta còn mặt mũi nào gặp điện hạ nữa…”
Thoạt nhìn có vẻ nàng không quan tâm gì mấy tới vấn đề này, hóa ra lúc bị người khác phát hiện còn biết xấu hổ cơ đấy.
“Hay là ta vung ghế đập đầu điện hạ một cái để hắn mất trí nhớ về cuốn sách này luôn nhỉ?”
Suy nghĩ trong lòng Bùi Tri Hạ siêu cấp nguy hiểm khiến ta phải toát mồ hôi lạnh một phen.
6.
“Thời gian không còn sớm, mau ngủ đi!” Ta vội vàng lên tiếng ngăn cản vọng tưởng trong đầu Bùi Tri Hạ lại.
Bùi Tri Hạ tới gần thay y phục cho ta, trong quá trình này còn ăn không ít đậu hũ của ta. Ta tập mãi đã thành thói quen nên cũng lười quản nàng.
Hơn nữa, đây là phu nhân ta cưới hỏi đàng hoàng vào phủ, có bị nàng sờ đôi ba chỗ cũng chẳng sao.
“Thê không bằng thiếp, thiếp không bằng kỹ, kỹ không bằng trộm, rõ ràng gần đây điện hạ hơi lãnh đạm với ta, chẳng lẽ hắn có người bên ngoài rồi ư?” Bùi Tri Hạ vừa thay y phục cho ta vừa âm thầm than khổ trong lòng.
Gần đây ta làm gì với nàng cơ? Chỉ là mấy ngày trước nàng đột nhiên so sánh ta với Thám hoa nên ta có chút tức giận mà thôi.
“Lý ma ma nói rất đúng, nam nhân dám ra ngoài vụng trộm tức là vẫn dư sinh lực, dám giở trò lừa gạt sau lưng ta!”
Lý ma ma là người của nàng? Sao trong phủ ta còn có nội gián thế này?
“Phu nhân, không phải nàng muốn đọc sách sao? Nàng còn cố ý để nha hoàn xếp hàng hai canh giờ để mua bằng được còn gì.” Ta hắng giọng chuyển chủ đề.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/xin-phu-nhan-tu-trong/chuong-07.html.]
Tuy ta không nhìn thấy nhưng ta vẫn có thể cảm giác được tầm mắt Bùi Tri Hạ đang nhìn ta chằm chằm, như thể có hàng ngàn mũi tên ghim lên lưng vậy.
“Đúng là Lý Thừa Hào có tật giật mình!” Bùi Tri Hạ thầm gọi đủ họ tên ta trong lòng, xem ra nàng tức giận thật rồi.
“Phu nhân, sao nàng lại không nói lời nào nữa?” Ta có hơi run sợ hỏi.
Bùi Tri Hạ hừ lạnh một tiếng: “Điện hạ thích cái nào thì cứ báo cho ta biết một tiếng là được, ta giúp ngài mang vào phủ thì chàng đỡ phải ôm lòng tương tư, chẳng phải càng tốt hơn sao?”
“Nàng nói bậy bạ gì đó?” Ta thở dài, trong lòng thầm bội phục trí tưởng tượng của Bùi Tri Hạ.
Bùi Tri Hạ ngồi ở đó bắt đầu diễn kịch, khóc lóc nức nở nói: “Ta biết ngay điện hạ không hài lòng với ta mà, chúng ta thành hôn đã lâu mà mãi chưa hoài thai…”
Nàng gả vào phủ chưa tới hai tháng mà đã hoài thai thì ta càng sợ hơn đó.
“Ta biết sớm hay muộn ta cũng phải nhường vị trí này cho tỷ muội xinh đẹp hơn, là thần thiếp không có bản lĩnh giữ điện hạ lại.” Bùi Tri Hạ tiếp tục khóc lóc.
Nhưng mà ta có thể nghe thấy tiếng lòng của nàng đấy. “Kẻ nào dám câu dẫn tướng công của ta thì ta xé nát mặt con tiện nhân đó luôn! Không đúng, ta phải đánh gãy chân điện hạ trước đã, diệt trừ hậu họa vĩnh viễn!”
Bùi Tri Hạ, nàng nói rõ ràng cho ta! Nàng đang nói cái chân nào đây?
Bùi Tri Hạ nghi thần nghi quỷ, hoài nghi ta hai lòng thì ta có giải thích thế nào, nàng cũng không tin.
Ngày hôm sau ta bảo Phúc Quý đi tìm Lý ma ma, thổi gió bên tai: “Ma ma, tính cách Hoàng tử phi có hơi mẫn cảm, có vài lời không thể nói lung tung trước mặt nàng được.”
“Lão nô biết sai rồi ạ.” Lý ma ma sợ hãi quỳ xuống.