XIN PHU NHÂN TỰ TRỌNG - Chương 06
Cập nhật lúc: 2024-08-02 12:30:24
Lượt xem: 2,455
Phúc Quý đứng ở cửa sợ tới mức giọng nói cũng thay đổi theo, khẽ run run: “Điện hạ, điện hạ người không sao chứ!”
Bùi Tri Hạ mới chạy chưa được hai bước, chắc là nàng đã nghe được tiếng kêu la của Phúc Quý bèn quay lại, bước nhanh tới đỡ ta: “Trời ơi, điện hạ chảy m.á.u rồi, mau đi tìm đại phu!”
Vì không nhìn thấy nên ta thường xuyên bị ngã, chắc lần này không có vấn đề gì lớn, hẳn là chỉ bị thương ngoài da thôi. Nhưng Bùi Tri Hạ vẫn lo lắng vô cùng.
Ta nghĩ thầm, đây có tính là khổ nhục kế hay không?
“Vết thương ở cằm này sẽ không để lại sẹo chứ! Tướng công đẹp trai của ta không thể bị hủy dung được!” Bùi Tri Hạ thầm nghĩ.
Không ngờ đường đường một vị Hoàng tử như ta cũng có ngày phải lấy sắc hầu hạ người khác, ta mở miệng hỏi đại phu: “Vết thương này của ta sẽ không để lại sẹo chứ?”
“Chăm sóc thích đáng thì hẳn là không có vấn đề gì.” Đại phu nói một câu để ta yên tâm.
Bùi Tri Hạ thầm thở dài một hơi trong hơi: “Không có việc gì là tốt rồi, buổi tối tắt đèn đều giống nhau mà thôi.”
Ta thật bội phục Bùi Tri Hạ, đã đến nước này rồi mà nàng còn có thể suy nghĩ những thứ này sao.
“Không phải vừa rồi phu nhân có việc gấp muốn đi ra ngoài sao? Bây giờ còn kịp không?”
“Ta để Tiểu Liên đi rồi.” Bùi Tri Hạ nói.
Tiểu Liên là nha hoàn bên người Bùi Tri Hạ, chủ tớ hai người bọn họ toàn cấu kết với nhau làm việc xấu, cá mè một lứa, cáo mượn oai hùm.
“Phu nhân à, ‘Sau khi hòa ly, ta được cưng chiều trên đầu quả tim, thành nhà giàu nhất’ hay lắm sao?”
Ta vươn tay nắm lấy bàn tay Bùi Tri Hạ đang ngồi bên giường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/xin-phu-nhan-tu-trong/chuong-06.html.]
Bùi Tri Hạ giả ngu: “Điện hạ đang nói cái gì vậy? Sao ta nghe không hiểu.”
Ta cười: “Vậy sao? Nàng không hiểu là tốt nhất.”
Tiểu Liên hồi phủ là lúc ta đã có đủ tang chứng, vật chứng, mà tiểu nha đầu này lại cực kỳ trung thành với chủ tử, nhất quyết không nói là do Bùi Tri Hạ sai khiến.
Bùi Tri Hạ cảm động vô cùng, cảm thấy mình đối xử tốt với nha đầu này nhiều năm như vậy quả không uổng phí.
“Quên đi, vốn cũng không phải chuyện lớn gì. Mang sách xuống phòng bếp đốt đi!”
Trong lòng Bùi Tri Hạ đã thầm chửi mắng ta đến nỗi thương tích đầy mình: “Ngươi còn quản nha hoàn của ta nữa, có liên quan quái gì với ngươi cơ chứ? Cứ nhằm đúng lúc ta mắc sai lầm, cắn chặt lấy không buông, tâm tính nhỏ nhen chẳng lớn được bằng mũi kim nữa…”
Bùi Tri Hạ hừ lạnh một tiếng mang theo Tiểu Liên rời đi. Đến buổi tối, nàng lấy chuyện thân thể không thoải mái, không cho ta vào phòng.
Rốt cuộc thì ta thiếu nợ tổ tông này bao nhiêu vậy, quản không được mà mắng cũng không xong. Chắc sau này ta phải xây đài cao trong phủ để cung phụng nàng mất.
“Phu nhân, mau mở cửa.” Ta nhẫn nại gõ cửa một lần nữa.
“Ngủ rồi.” Bùi Tri Hạ đáp đúng như thế.
“Ta còn muốn đưa cuốn sách cho nàng xử trí mà, dù sao thì Tiểu Liên cũng là người của nàng…” Ta vừa dứt lời thì cửa đã mở ra.
Bùi Tri Hạ liếc mắt nhìn ta: “Sách đâu?”
Hai tay ta dâng cuốn sách lên, ta nào có gan đốt sách thật chứ. Đốt sách xong, ta chỉ sợ không phải chuyện hòa ly đơn giản mà Bùi Tri Hạ sẽ mưu hại phu quân ngay tại chỗ luôn ấy chứ.
“Điện hạ có lạnh hay không, mau vào ngồi đi.” Bùi Tri Hạ lấy lại được cuốn sách bảo bối, vui vẻ ra mặt.
Sau khi vào cửa, Bùi Tri Hạ còn thân thiết rót cho ta chén trà, xem ra đã bỏ qua chuyện cũ.