Vấy Bẩn Đóa Bạch Liên Kia - 14. Bày Tỏ
Cập nhật lúc: 2024-07-27 11:02:04
Lượt xem: 6
Bạch Ngọc Liên mím môi. Nàng nào có ý chê bai phiền trách gì chàng đâu cơ chứ. Thật ra trong lòng của Bạch Ngọc Liên còn rất mừng rỡ và vui thích khi nghe lời đề nghị của chàng nữa là đằng khác. Tuy nhiên, nàng vẫn chưa hết thẹn thùng. Bạch Ngọc Liên nhỏ giọng, thỏ thẻ:
- Công tử đừng nói như thế, tiểu nữ không dám nhận danh xưng tài nữ. Đó chỉ là một bài thơ vụng về làm trong lúc ngẫu hứng mà thôi. Hơn nữa, tiểu nữ cũng không phải có ý phiền trách gì cả…
Trì Thanh Đường vui mừng hỏi ngay:
- Nếu thế, tiểu thư liệu có bằng lòng nán lại trong giây lát hay chăng? Nàng có thể cho tiểu sinh hân hạnh được cùng nàng trao đổi mấy vần thơ được không?
Bạch Ngọc Liên cúi đầu. Nàng vẫn e thẹn nhưng đã không còn nỡ lòng từ chối. Giọng của Bạch Ngọc Liên như rót mật vào tai Trì Thanh Đường:
- Vậy tiểu nữ cung kính không bằng tuân mệnh.
Trì Thanh Đường có cảm giác chàng vừa uống một ngụm trà sen thanh mát, hương thơm thoang thoảng mãi chưa phai. Chàng bước lên vài bước, rồi lại cùng Bạch Ngọc Liên sánh vai đi vào đình thủy tạ. Cả hai nhỏ giọng bàn luận về thi từ ca phú, cùng nhau ứng đối thơ văn, tức cảnh sinh tình, làm thơ ngâm vịnh. Càng kề cận bên Bạch Ngọc Liên. sự trân trọng và yêu quý của Trì Thanh Đường dành cho nàng càng tăng lên không ngừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/vay-ban-doa-bach-lien-kia/14-bay-to.html.]
Trước kia, Trì Thanh Đường đã từng nghe Bạch Tùng Bách khoe khoang và nhị muội Bạch Ngọc Liên không chỉ xinh đẹp tuyệt trần mà còn tài hoa vô song. Khi ấy, Trì Thanh Đường vốn chỉ cười cho qua. Mặc dù chàng rất thích bài thơ mà nàng con gái kia đã làm, nhưng trong lòng Trì Thanh Đường, có lẽ cô gái đó chỉ là may mắn làm ra được một bài thơ như thế mà thôi. Sau khi được diện kiến dung nhan của Bạch Ngọc Liên. trong suy nghĩ của Trì Thanh Đường vẫn chưa mấy tin tưởng vào tài hoa của nàng. Thế nhưng chỉ trong một buổi chiều bên hồ sen, Trì Thanh Đường đã hoàn toàn tâm phục khẩu phục trước tài hoa của nàng thiếu nữ.
Ngược lại, Bạch Ngọc Liên vốn đã rất tôn kính Trì Thanh Đường vì tin tưởng vào thái độ và sự đánh giá của đại ca nàng. Và sau buổi chiều hôm ấy, Bạch Ngọc Liên lại càng thêm kính nể và quý trọng tài hoa của chàng trai văn nhã hào hoa tên gọi Trì Thanh Đường.
Cả hai người đều là bậc tài hoa. Vẻ ngoài của cả hai cũng đều xuất sắc vào bậc nhất. Họ đứng bên nhau nơi đình thủy tạ, trên mặt hồ là những đóa hoa sen tinh khiết, xung quanh là cây lá xanh tươi càng làm tôn thêm đôi bích nhân như tiên đồng ngọc nữ khiến ai nhìn thấy cũng khó mà dời mắt.
Mải mê bàn thơ luận văn, Trì Thanh Đường và Bạch Ngọc Liên đều không hay biết thời gian đã trôi qua bao lâu. Đến khi họ cùng nhìn lại thì trời đã sụp tối lúc nào không biết. Nắng đã tắt, màn đêm buông xuống cùng hơi sương lạnh giá. Bạch Ngọc Liên khẽ rùng mình một cái. Nàng không nghĩ sẽ ở lại bên hồ lâu như thế nên chỉ khoác một chiếc áo choàng mỏng manh. Trì Thanh Đường vội cởi áo ngoài ra, khoác lên đôi vai thon thả của Bạch Ngọc Liên. Hơi ấm bao phủ toàn thân, đồng thời còn phảng phất mùi hương nam tính của Trì Thanh Đường khiến cả người Bạch Ngọc Liên nóng bừng như vừa bị hun trong lửa đỏ.
Trì Thanh Đường cảm nhận được cơ thể mềm mại của Bạch Ngọc Liên bỗng nhiên cứng đờ. Chàng hiểu rằng nàng đang e thẹn. Tuy nhiên, Bạch Ngọc Liên cũng không tỏ vẻ kháng cự hay từ chối khiến trong lòng Trì Thanh Đường khấp khởi mừng thầm. Chàng đưa tay lần xuống nắm lấy bàn tay ngà ngọc của Bạch Ngọc Liên. khẽ khàng cất tiếng:
- Liên nhi, nàng có nguyện ý cùng ta làm đôi chim liền cánh, làm cặp cây liền cành không?