Vấy Bẩn Đóa Bạch Liên Kia - 13. Một Bậc Tài Nữ
Cập nhật lúc: 2024-07-27 11:01:42
Lượt xem: 11
Nhìn thấy tiên nữ trong lòng đang muốn rời đi, Trì Thanh Đường có chút không nỡ. Chàng vội vã kêu lên:
- Khoan đã!
Bạch Ngọc Liên ngẩng đầu lên, ngạc nhiên hỏi:
- Công tử còn có việc gì muốn dặn dò?
Trì Thanh Đường xua tay, ngượng nghịu tìm cớ:
- Không dám. Không dám. Tiểu sinh không dám có việc dặn dò tiểu thư. Chỉ là…
- Chỉ là thế nào?
Bạch Ngọc Liên có chút lo lắng. Vị công tử này là sư huynh của đại ca nàng. Nhớ lại thái độ của đại ca đối với vị công tử này, Bạch Ngọc Liên biết được chàng ấy là người học cao hiểu rộng, đáng được tôn trọng. Bạch Ngọc Liên sợ rằng, nếu chẳng may trong cách cư xử của nàng có điều chi sơ sót thì không chỉ sẽ khiến vị công tử ấy phật ý mà có thể còn ảnh hưởng đến danh dự của đại ca nàng và cả thể diện của Bạch gia trang. Nhìn ánh mắt của cô gái ánh lên nét lo âu, Trì Thanh Đường biết rằng việc chàng lên tiếng giữ nàng lại đã gây ra hiểu lầm, khiến nàng nghĩ ngợi. Chàng bèn nhanh chóng giải thích:
- Xin tiểu thư đừng lo lắng. Tiểu sinh chỉ là nhất thời muốn được thưởng thức tài nghệ của tiểu thư nên đã mạo phạm. Mong tiểu thư đừng trách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/vay-ban-doa-bach-lien-kia/13-mot-bac-tai-nu.html.]
Bạch Ngọc Liên ngẩn ra. Vị công tử tài hoa đến mức được đại ca của nàng kính trọng lại vừa nói muốn thưởng thức tài nghệ của nàng? Điều này khiến Bạch Ngọc Liên vừa vui vừa thẹn.
Trì Thanh Đường ngắm rặng mây hồng ửng lên trên đôi má của Bạch Ngọc Liên mà lại ngẩn ngơ thêm một lần nữa. Tiếp đó, trong lòng của chàng bỗng cảm thấy ảo não vô cùng. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi chàng đã thất lễ trước mặt nàng tiên trong mộng đến mấy lần liên tiếp. Có lẽ trong mắt của nàng, hành vi của chàng thật đáng chê trách. Không gian bỗng nhiên chùng xuống trong im lặng. Bạch Ngọc Liên chờ thêm một chút vẫn không thấy vị công tử hào hoa phong nhã trước mặt nàng nói thêm điều gì. Nàng dè dặt cất tiếng:
- Có lẽ công tử đã nghe nhầm rồi. Tiểu nữ tài thô học thiển, nào có tài nghệ gì, không dám múa rìu qua mắt thợ. Tiểu nữ xin cáo lui.
Bạch Ngọc Liên thật sự quay lưng. Trì Thanh Đường thở dài, u buồn. Quả nhiên là chàng đã khiến nàng tiên trong mình thất vọng, cho nên nàng mới không muốn nán lại cùng chàng. Tâm trạng chùng xuống, Trì Thanh Đường ngước nhìn hồ sen ủ rũ trong nắng chiều mà cảm khái đọc lên mấy câu thơ mà chàng rất thích. Giọng đọc của Trì Thanh Đường khe khẽ, như đang tự cảm thán cho tâm sự của bản thân. Thế nhưng những câu thơ kia vang lên, lọt vào tai của Bạch Ngọc Liên lại như tiếng sấm nổ, khiến nàng sửng sốt. Gót sen dừng lại, lưng thon nhẹ xoay, Bạch Ngọc Liên quay về phía đã cất lên câu thơ, kinh ngạc cất giọng oanh vàng thánh thót:
- Sao công tử lại biết những câu thơ này?
Trì Thanh Đường cũng sửng sốt khi thấy biểu hiện của Bạch Ngọc Liên. Nhưng rồi chàng chợt hiểu ra. Nụ cười nở rộ trên môi, Trì Thanh Đường nghiêm trang trả lời:
- Đây là những câu thơ của một bậc tài nữ mà tiểu sinh vô cùng quý trọng. Bấy lâu nay tiểu sinh vẫn luôn mong mỏi có một lần được diện kiến tài nữ kia để cùng nhau trao đổi thi từ. Nhưng ban nãy tiểu sinh đã nhiều lần thất lễ, nên có lẽ tài nữ đã phật ý, không muốn tiếp đón một kẻ vô lễ, thô lỗ như tiểu sinh nữa rồi.
Nói xong, Trì Thanh Đường lại không thể kìm nén được mà trút ra thêm một tiếng thở dài. Bạch Ngọc Liên nghe tiếng thở dài ấy mà trong lòng cũng bồi hồi vô hạn. Bài thơ mà chàng thư sinh phong tư trác tuyệt này vừa ngâm nga vốn là bài thơ do chính nàng sáng tác. Ấy thế mà chàng ta lại khen ngợi và bảo rằng đó là bài thơ của một bậc tài nữ mà chàng quý trọng. Thậm chí chàng còn tỏ vẻ buồn phiền vì không được nàng bồi tiếp. Chàng ấy cho rằng nàng phật ý phiền lòng vì chê chàng vô lễ, thô lỗ.