Trúc mã là trapboy - 8
Cập nhật lúc: 2024-10-13 07:30:38
Lượt xem: 809
Tựa như thời trung học Chu Phóng không thể chịu đựng được tôi bị cười nhạo, nhìn hắn bị Tần Nhiễm vũ nhục như vậy, đáy lòng tôi cũng sẽ dâng lên sự buồn bực.
Hô hấp của tôi dần dần nặng thêm, cuối cùng vẫn nhịn không được bước nhanh tới chắn trước mặt Chu Phóng giằng co với Tần Nhiễm: “Tần Nhiễm, cô có thể không thích cậu ta, nhưng xin cô học cách tôn trọng người khác.”
Quý Nhượng cũng đi theo, mặt vô cảm nhìn cô ta chằm chằm, Tần Nhiễm nhất thời bối rối.
“Tần Nhiễm, lễ giáo của cô đâu?”
Không đợi Tần Nhiễm đáp lại, Chu Phóng đột nhiên nở nụ cười, ôm chặt tôi vào lòng: “Tần Nhiễm, em cho rằng anh thật sự đã rơi vào bẫy của em, nguyện ý lại rơi vào trong tay em sao?”
Bàn tay hắn khoác lên vai tôi siết chặt: “Anh đối với em lúc lạnh lúc nóng chỉ là đang đùa giỡn với em, anh cũng muốn chơi đùa với em lâu hơn. Mục đích cuối cùng là nói cho em biết khi em đắc chí. Người anh thích chính là Thanh Hoan, em ngay cả một sợi tóc của cô ấy cũng không bằng.”
Tần Nhiễm căn bản không bị ảnh hưởng, dù sao lời khó nghe của Quý Nhượng cô ta cũng nghe được, cô ta dứt khoát vò đã mẻ: “Hứa Thanh Hoan tốt như vậy, lúc trước sao anh lại thích tôi?”
Tần Nhiễm cười mỉa mai nhắc nhở tôi: “Cô xác định hắn không ghét bỏ cô sao?”
Quý Nhượng đưa Tần Nhiễm đi, tôi nhìn Chu Phóng căng thẳng, hắn căn bản không yêu quý bản thân mình, cố ý muốn cùng đối phương yêu hận đan xen mất đi lý trí, thậm chí lại một lần nữa kéo tôi vào trong gút mắc tình cảm của bọn họ.
Còn tôi lại thay hắn bênh vực kẻ yếu khi nhìn thấy hắn bị sỉ nhục.
Nhớ tới hai người bọn họ đều mang tâm tư tra tấn lẫn nhau, cho dù tôi từ trước đến nay lịch sự, cũng nhịn không được đẩy tay hắn ra, chửi ầm một câu: “Đồ điên, cả hai người đều điên!”
8
Tôi tức giận đến mức hoàn toàn không muốn để ý đến Chu Phóng, tin nhắn không trả lời, điện thoại không nhận, cho dù hắn chạy đến dưới lầu ký túc xá của tôi chờ, tôi dứt khoát không về trước. Quen biết nhiều năm, đây là lần đầu tiên tôi nổi giận như vậy.
Cho đến ngày thi thiết kế, tôi đang chờ lên sân khấu chuẩn bị, nhận được điện thoại của bạn cùng phòng Chu Phóng nói hắn xảy ra chuyện ở bệnh viện. Cậu ấy lo lắng đến mức nói không rõ ràng, đầu tôi ù ù, vội vàng dặn dò người dẫn chương trình một tiếng liền chạy tới.
Kết quả phát hiện hắn chỉ bị thương ở đầu gối, thậm chí đã băng bó xong. Bạn cùng phòng của hắn thức thời bỏ đi, còn lại tôi mặt xanh mét và Chu Phóng trong mắt có ánh sáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/truc-ma-la-trapboy/8.html.]
Chu Phóng giữ c.h.ặ.t t.a.y tôi, ánh mắt đỏ hoe nhìn tôi: “Thì ra thật sự chỉ có cậu quan tâm đến tôi... Tần Nhiễm không quan tâm đến sống c.h.ế.t của tôi.”
Tôi siết chặt nắm đấm, dùng sức hất tay hắn ra, nhịn không được quát: “Chu Phóng, cậu có bệnh à? Cậu quên mất hôm nay tôi có một cuộc thi quan trọng sao?”
Mặt Chu Phóng trắng bệch, tôi xoay người bỏ chạy khỏi bệnh viện, gọi điện thoại cho người phụ trách hoạt động làm phiền đối phương phối hợp sắp xếp triển lãm của tôi ở cuối cùng.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Sau khi hoàn thành cuộc thi mà không gặp bất kỳ nguy hiểm nào, Chu Phóng đã đợi bên ngoài với vẻ mặt xấu hổ. Đầu gối bị thương, bước đi của hắn có chút không vững, cẩn thận chú ý vẻ mặt của tôi xin lỗi.
“Thanh Hoan, xin lỗi... là tôi sai rồi. cậu không để ý tới tôi, tôi có chút hoảng hốt, trong khoảng thời gian ngắn đã quên hôm nay cậu có cuộc thi...”
Tôi nhìn hắn, ánh mắt như đang nhìn một người xa lạ: “Chu Phóng, cậu một mực muốn làm tiêu hao tình nghĩa cùng nhau lớn lên của chúng ta cậu có biết không? Tôi sợ cậu bị thương rất nghiêm trọng cho nên bỏ cuộc thi chạy tới bệnh viện, kết chỉ là cậu muốn thăm dò tôi sao?”
“Lúc Tần Nhiễm vừa trở về, có phải tôi đã rõ ràng với cậu, tôi không muốn làm công cụ cho tình cảm của các người, phải không?”
“Cậu biết rõ tôi sẽ không thoải mái, nhưng lần trước ở ký túc xá dưới lầu, cậu vẫn lợi dụng tôi một lần không phải sao?”
“Ở tiệm trà sữa lần đó cậu thật sự là muốn cho tôi bất ngờ hay là vì tạo cơ hội để gặp Tần Nhiễm?”
“Có những lời tôi không nói, nhưng không có nghĩa là tôi nhìn không ra. Những khoảnh khắc này cho dù cậu chỉ một lần đứng ở góc độ của tôi ngẫm lại, cũng sẽ không làm tôi thất vọng như vậy.”
Kể cả trận động đất mà tôi chưa nói ra miệng, hắn nói đưa tôi đi bệnh viện, ánh mắt lại đang quan sát phản ứng của Tần Nhiễm. Sự thất vọng của tôi đối với Chu Phóng chính là tích lũy từng chút một.
Bởi vì hắn thăm dò thiếu mà chút nữa tôi bỏ lỡ cuộc thi, việc này trở thành cọng rơm cuối cùng áp đảo lạc đà, làm cho lòng tôi hoàn toàn băng giá với hắn.
Một người đàn ông cao 1m8, ở trước mặt tôi thật sự bị tôi mắng không ngóc đầu lên được, ngoại trừ nói xin lỗi, căn bản không thể nào cãi lại.
“Tôi đã sớm nhắc nhở cậu, đừng để Tần Nhiễm hủy hoại cậu nữa, nếu cậu cứ muốn như thiêu thân lao đầu vào lửa, như vậy kết quả cho dù đau c.h.ế.t cậu cũng chỉ có thể cắn răng nuốt vào.”
“Tình yêu chỉ là một phần trong cuộc sống, cậu có thể đừng cảm thấy là tất cả được không? Tôi sẽ không kéo cậu ra như hồi trung học, cậu tự giải quyết cho tốt.”