Trúc mã là trapboy - 7
Cập nhật lúc: 2024-10-13 07:28:41
Lượt xem: 797
Nhưng bây giờ không phải lúc ôn chuyện, Quý Nhượng thấy trên người tôi có vết thương, lo lắng bỏ lại tôi một mình, lấy điện thoại ra liên lạc với người đi cùng xác nhận an toàn.
Lúc này tôi cũng nhận được điện thoại của bạn cùng phòng.
May mắn là tất cả mọi người đều thuận lợi chạy ra, tôi là người bị thương duy nhất. Mà trùng hợp chính là, người cùng Quý Nhượng ăn cơm là Tần Nhiễm và bạn của cô ta.
7
Người khiến Chu Phóng không yên lòng chính là Tần Nhiễm ăn cơm cùng bạn bè ở cùng một nhà hàng, lúc ấy Quý Nhượng còn chưa tới.
Khi động đất xảy ra, Chu Phóng trong tình thế cấp bách đi tìm Tần Nhiễm, Quý Nhượng lại đúng lúc đang đi vệ sinh.
Cho nên sau khi chúng tôi hội họp, hai người bọn họ mới chính thức chạm mặt, mà biểu tình của Chu Phóng không biết vì sao trong nháy mắt trở nên vô cùng khó coi.
Tần Nhiễm nhìn thấy Quý Nhượng rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn thấy tôi ngồi bên cạnh anh thấp hơn rất nhiều thì hiện ra biểu tình khó coi giống Chu Phóng.
Tần Nhiễm kéo dài khoảng cách với Chu Phóng, vội vàng giải thích với Quý Nhượng: “Em, em vốn muốn chờ anh, là Chu Phóng liều mạng kéo em đi, em không thoát được...”
Nghe được lời phát biểu như vậy, tiểu não chúng tôi nhất thời co lại một chút, Chu Phóng khó có thể tin nhìn cô ta.
Quý Nhượng càng khó hiểu nhíu mày trả lời: “Lúc cần thiết thì cô phải tự bảo vệ mình, còn chờ tôi làm gì? Cô nên cảm ơn Chu Phóng đã bảo vệ cô chứ.”
Nói xong anh khom lưng đỡ cánh tay trái của tôi, nhỏ giọng nói: “Tôi đưa em đi bệnh viện kiểm tra.”
Một giây sau cánh tay phải của tôi cũng bị khống chế, Chu Phóng trầm giọng nói: “Không làm phiền, tôi đưa đi là được, đây là việc tôi nên làm.”
Nói xong, còn nhìn thoáng qua Tần Nhiễm, thế nhưng lực chú ý của cô ta vẫn đặt ở trên người Quý Nhượng, căn bản không phân nửa ánh mắt cho hắn.
Tay Chu Phóng mất lực, tôi bị hắn nắm có chút đau, không khỏi nhíu mày.
Quý Nhượng ngước mắt nhìn hắn một cái, tay kia nắm chặt cổ tay Chu Phóng, “Cậu làm đau cô ấy đấy.”
Chu Phóng không phòng bị đau đớn buông tôi ra.
Tôi không tiện làm phiền Quý Nhượng, ánh mắt dừng lại trên người Chu Phóng, ngừng vài giây, cuối cùng vẫn dời đi.
Tôi chỉ bạn cùng phòng: “Để các bạn tôi đưa đi là được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/truc-ma-la-trapboy/7.html.]
Đa tạ ông bà gánh vác, kết quả kiểm tra tôi không bị thương quá nặng, băng bó, lấy thuốc xong là có thể đi.
Động đất đêm giao thừa tuy rằng không mạnh, nhưng khiến cho lòng người hoảng sợ, lại trải qua một lần chạy trốn, trên cơ bản đều ngủ không được.
Quý Nhượng đêm đó gửi wechat tới hỏi kết quả kiểm tra.
Hồi trung học tôi và Quý Nhượng đã kết bạn wechat, ngoại trừ lúc đầu tôi đồng ý có gửi trả lời anh ấy một icon khuôn mặt tươi cười, sau đó vẫn chưa từng nói chuyện với nhau.
Tôi đã báo bình an cho anh ấy và một lần nữa cảm ơn anh ấy vì đã cứu tôi.
Quý Nhượng hiếm khi nói thêm: [Tôi thiếu chút nữa không nhận ra em.]
Thật sự là anh ấy có thể nhanh như vậy đã nhận ra tôi vẫn có chút kinh ngạc, dù sao thì tôi vẫn luôn không lộ mặt trên nhóm bạn bè.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Tôi hỏi anh ấy không phải đang học ở nước ngoài sao? Sao giờ này lại xuất hiện ở Bắc Kinh.
Quý Nhượng: [Đang nghỉ, vừa lúc trong nước có việc phải xử lý, nên trở về một chuyến. Cha mẹ Tần Nhiễm nhờ tôi mang đồ cho cô ấy, cho nên hẹn gặp cô ấy một lần.]
Đêm đó chúng tôi nói chuyện hơi lâu, tôi phát hiện anh ấy so với trong ấn tượng của tôi còn tốt hơn.
Tin nhắn Wechat của Chu Phóng hỏi thăm tình trạng vết thương của tôi ngày hôm sau tôi mới nhận được, không cảm thấy quá bất ngờ.
Thời gian Quý Nhượng ở trong nước không lâu, tôi vội vàng mời anh ấy ăn một bữa cơm trước khi anh ấy rời đi coi như cảm ơn.
Trải qua vài ngày nói chuyện phiếm trên wechat, quan hệ trở nên quen thuộc không ít, cho nên bữa cơm này cũng ăn rất vui vẻ.
Trên đường đưa tôi về ký túc xá trường học, Quý Nhượng nói sau này cũng phải giữ liên lạc.
Tôi gật đầu: “Đương nhiên.”
Sau đó chúng tôi gặp Tần Nhiễm và Chu Phóng đang dây dưa với nhau ở tầng dưới ký túc xá. Chúng tôi dừng lại khi còn cách khá xa và họ không để ý vì chúng tôi đang ẩn mình trong bóng tối.
Đối mặt với chất vấn của Chu Phóng vì sao đột nhiên lại không để ý tới hắn, trên mặt Tần Nhiễm đều là không kiên nhẫn: “Chu Phóng, anh sẽ không cho rằng tôi lấy lòng anh là vì phát hiện ra mình thích anh đấy chứ? Tôi chỉ thấy hơi buồn chán khi quay về đây nên cần tìm việc gì đó mới lạ để làm. Tôi cũng muốn xem chỉ cần tôi tỏ ra yếu đuối, cho dù bị đối xử như chó, anh vẫn sẽ làm l.i.ế.m chó cho tôi. Anh thật sự là quá vô dụng...”
Cả người Chu Phóng cứng đờ, dưới ánh đèn đường vẻ mặt hắn trắng bệch.
“Lúc trước chia tay tôi đã nói với anh rồi, người tôi thích là Quý Nhượng. Là chính anh không chịu hiểu.”