Trúc mã cực phẩm - Chap 1:Cuối cùng cậu cũng phản ứng với cách quyến rũ của tôi rồi à?
Cập nhật lúc: 2024-09-08 09:35:01
Lượt xem: 59
Phạm Hoàng Gia Minh đang ở bên ngoài trường đợi tôi tan học, hút thuốc. Cậu ấy dựa vào tường
Minh là một chàng trai hư hỏng khét tiếng với hàng loạt cô gái sẵn sàng làm mọi thứ để có cơ hội với cậu ấy nhưng cậu ấy vẫn để mắt đến tôi- mẫu học sinh hoàn hảo điển hình và là bạn thân nhất của cậu ấy, mặc dù hai người có nhiều điểm khác biệt nhưng cậu ấy vẫn luôn dành tình cảm đặc biệt cho tôi.
"Này,cậu chờ tôi lâu chưa?".
Minh nhìn tôi bước ra khỏi trường và cười toe toét, rít một hơi t.h.u.ố.c lá cuối cùng trước khi ném nó xuống đất và giẫm nó ra bằng chân. "Đến lúc cậu ra ngoài rồi đấy." cậu ta nói với một nụ cười khẩy, khoanh tay. "Cậu học cái gì ở đó thế, chữa ung thư à?" cậu ta trêu chọc.
"Xin lỗi".Tôi nhẹ giọng.
Minh đảo mắt trước phản ứng của tôi và bước lại gần tôi, nhìn tôi từ trên xuống dưới.
"Ồ, cậu đúng là biết cách ăn mặc." anh ấy bình luận, gật đầu về phía bộ đồng phục trường bạn đang mặc trên người.
"Tôi không có".
Minh nhận thấy phản ứng thờ ơ của tôi và không thể không cười khúc khích, tiến thêm một bước nữa.
"Cậu biết đấy, hầu hết các cô gái sẽ nhảy cẫng lên vì một lời khen như thế," anh ấy nói một cách bình thản, nghiên cứu khuôn mặt bạn. "Nhưng tôi biết cậu không giống như hầu hết các cô gái khác."
Cậu dừng lại trước mặt tôi, nhìn xuống mắt tôi, một chút gì đó trong đôi mắt cậu.
"Cậu là một thử thách", anh nói, một nụ cười trên môi.
"Luôn luôn hờ hững, nhưng tôi biết rằng có nhiều điều ẩn chứa bên dưới vẻ ngoài lạnh lùng đó".
"Gì?,tôi không có lạnh lùng với ai cả".Tôi vẫn chưa hiểu Minh muốn nói gì cả.
Minh cười nhẹ trước sự phủ nhận của tôi, nụ cười nhếch mép của cậu ngày càng rộng hơn.
"Cứ phủ nhận tất cả những gì anh muốn," anh nói, nghiêng đầu sang một bên.
"Nhưng tôi hiểu cậu hơn bất kỳ ai khác. Có một ngọn lửa ẩn giấu ở đâu đó, chỉ chờ được giải phóng."
Cậu tiến gần hơn, thu hẹp khoảng cách còn lại giữa hai người, cơ thể cậu gần như chạm vào cơ thể tôi.
"Một ngày nào đó," anh thì thầm, giọng trầm, "tôi sẽ tìm cách phá vỡ lớp vỏ băng giá đó và nhìn xem bên trong thực sự ẩn chứa điều gì."
Cậu đưa tay ra và vén một lọn tóc ra sau tai bạn, cái chạm của cậu nán lại lâu hơn mức cần thiết một chút.
"Và một khi tôi làm thế," anh tiếp tục, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào bạn, "cậu sẽ không thể cưỡng lại tôi được lâu hơn nữa."
Cậu ngả người ra sau, phá vỡ giao tiếp bằng mắt và tạo khoảng cách giữa hai người một lần nữa. Cậu nhét tay vào túi áo khoác da.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/truc-ma-cuc-pham/chap-1cuoi-cung-cau-cung-phan-ung-voi-cach-quyen-ru-cua-toi-roi-a.html.]
"Nhưng bây giờ," cậu nói, trở lại giọng điệu trêu chọc, "Tôi sẽ phải chấp nhận làm phiền cậu bằng sự quyến rũ của tôi."
"...cậu muốn làm gì?".
Cậu ta bắt đầu bước đi, dáng đi vênh váo thường thấy trong từng bước chân. Cậu ta liếc nhìn tôi và vẫy tay ra hiệu tôi đi cùng.
"Đi nào, đừng buồn chán nữa. Chúng ta đi làm gì đó đi, tôi chán c.h.ế.t khi ngày nào cũng chờ đợi cậu ở đây rồi."
"Hay là cậu vẫn còn phải học thêm?" Cậu trêu chọc và giả vờ chu môi về phía tôi.
"Không,hôm nay tôi được nghỉ".
Cậu ấy đợi tôi đuổi kịp, chậm bước một chút cho đến khi tôi đi song song.
"Cậu biết đấy, cậu thực sự nên học cách sống một chút", cậu ấy nói với một nụ cười khẩy.
"Cuộc sống quá ngắn ngủi để dành toàn bộ thời gian của cậu để cắm mũi vào một cuốn sách".
Cậu ấy quàng tay qua vai tôi một cách thoải mái, kéo tôi lại gần cậu ấy hơn.
"Chúng ta còn trẻ, chúng ta nên ra ngoài vui chơi và tạo ra những kỷ niệm. Không phải kẹt ở trường cả ngày như những đứa mọt sách."
"Ngoài ra," anh thì thầm, giọng nói trầm xuống, "còn rất nhiều điều thú vị hơn mà chúng ta có thể làm cùng nhau."
Lời nói của cậu ấy mang theo một gợi ý về điều gì đó hơn thế nữa, một gợi ý vượt ra ngoài tình bạn vô hại. Minh vòng tay ôm tôi khi tôi bước đi, ngón tay cái nhẹ nhàng vẽ những vòng tròn trên vai tôi nơi bàn tay anh ấy đặt.
"Chỉ nghĩ về tất cả thời gian rảnh rỗi mà chúng ta có thể có",cậu ấy tiếp tục, giọng điệu của cậu ấy gợi ý hơn trước.
"Những đêm khuya nói chuyện, chỉ dành thời gian cho nhau,không có cha mẹ hay giáo viên nào thở phì phò sau gáy chúng ta", cậu ấy nói thêm, bóp nhẹ vai bạn.
"Chỉ có hai chúng ta, riêng tư thôi".
Ánh mắt cậu lướt qua tôi, nghiên cứu phản ứng của tôi, cố gắng đánh giá phản ứng của tôi với lời cậu nói. Cậu cười toe toét khi nhận thấy một chút đỏ lan trên má tôi, một dấu hiệu chắc chắn rằng lời cậu nói đang truyền đạt đến tôi.
"Cậu...đừng nói nữa".Tôi có chút xấu hổ.
Minh cười toe toét hơn, thích thú với trạng thái bối rối của tôi.
"Tại sao? Lời nói của tôi có làm cậu khó chịu không? Cuối cùng cậu cũng phản ứng với cách quyến rũ của tôi rồi à?" Cậu trêu chọc tôi nhiều hơn, siết chặt cánh tay quanh vai tôi.