Trà Xanh Lâu Năm - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-11-07 12:04:04
Lượt xem: 1,112
Khuôn mặt Trần Kiến Tô lạnh lùng, rõ ràng là giận đến tột độ. Nếu không phải còn giữ chút lý trí, tôi nghĩ có lẽ ông ấy đã ra tay với bà ta rồi.
“Trần Kiến Tô, sao anh có thể đối xử với tôi như thế này!” Lý Ngọc Hoa hét lên khi thấy Trần Kiến Tô hoàn toàn dửng dưng với mình.
“Rõ ràng chính anh, cái đồ già không nên nết, là người chủ động thêm tôi vào WeChat, nói muốn ở bên tôi, giờ lại làm ra vẻ như chẳng có gì xảy ra! Anh nghĩ làm vậy thì ai tin chứ?”
“Nửa muốn nửa không, định đóng vai người đàng hoàng hả? Tôi nói cho anh biết, không có chuyện đó đâu! Hôm nay hoặc là anh ly hôn với mụ già này và giải thích rõ ràng với tôi, hoặc tôi sẽ tung hết tin nhắn giữa tôi với anh lên mạng để cho mọi người thấy bộ mặt thật của anh!”
Trần Kiến Tô nhíu mày, vẻ mặt rõ ràng là không hiểu gì, hoàn toàn không giống đang diễn, khiến Lý Ngọc Hoa cũng thoáng ngập ngừng. Còn tôi thì cười.
“Lý Ngọc Hoa, bà nói chồng tôi chủ động liên lạc với bà trước, giờ ông ấy đang ở đây, vậy bà có dám gọi video trên WeChat ngay bây giờ không?”
“Ai không dám thì là đồ hèn!” Lý Ngọc Hoa lớn tiếng, lập tức rút điện thoại ra và gọi ngay trước mặt mọi người.
Cả lớp học lập tức im phăng phắc, chỉ còn nghe tiếng chờ máy từ đầu dây bên kia.
Gương mặt Lý Ngọc Hoa lộ rõ vẻ đắc ý, thậm chí còn yêu cầu chúng tôi kiểm tra xem có phải điện thoại để chế độ im lặng không.
Nhưng không đợi Trần Kiến Tô lấy điện thoại ra, cuộc gọi đã được bắt máy.
“Alo? Tiểu Hoa đó à? Có chuyện gì không?”
Giọng nói quen thuộc vang lên từ đầu bên kia khiến mọi người, kể cả Lý Ngọc Hoa, đều sững sờ. Nhìn màn hình điện thoại, sắc mặt bà ta từ đắc ý chuyển thành không tin nổi.
“Đây chẳng phải là giọng của Trần Thư Cương sao?” Có người trong lớp nhanh chóng nhận ra giọng nói đó là của Trần Thư Cương, một người bạn học cùng lớp của Trần Kiến Tô.
Trong khoảnh khắc, tất cả mọi người đều đã hiểu ra câu chuyện.
“Không thể nào!” Lý Ngọc Hoa vội ngắt cuộc gọi, nhìn tôi với ánh mắt đầy tức tối như muốn bùng nổ.
Tôi cười nhẹ: “Bà nói bà thích ông Trần, nên tôi đã gửi WeChat của ông Trần cho bà. Chẳng lẽ đây không phải là cái WeChat mà bà muốn à?”
“À, tôi hiểu rồi, con gái bà dụ dỗ con trai tôi không thành, nên bà quay sang định ve vãn chồng tôi, phải không?”
“Lý Ngọc Hoa, làm tiểu tam quen rồi, giờ không chen chân vào gia đình người khác là bà thấy ngứa ngáy à?”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tra-xanh-lau-nam/chuong-7.html.]
“Bà còn dám nói con gái mình có thai với con trai tôi à? Tôi cho bà biết, con gái bà đã phá thai năm lần trong hai năm qua, đều là ở bệnh viện của tôi. Lần cuối cùng còn phải cắt nửa ống dẫn trứng vì thai ngoài tử cung, chính tôi là người phẫu thuật cho nó!”
“Cả đời này, khả năng mang thai của con gái bà còn thấp hơn khả năng bà có thể làm người tử tế đấy. Hôm nay tất cả mọi người ở đây đều nghe rõ những gì bà nói. Tôi hoàn toàn có thể kiện bà tội phỉ báng bất cứ lúc nào!”
Lý Ngọc Hoa lặng người, hoặc có lẽ là bà ta không ngờ lại bị tôi chơi cho một vố như vậy, toàn thân sụp xuống, ngồi bệt trên sàn.
“Thật là không biết xấu hổ, đã muốn phá hoại gia đình người khác mà còn mặt dày đổ vấy lên họ. Loại người này không sợ báo ứng sao?”
“Đúng là ‘thượng bất chính, hạ tắc loạn’ – hôm nay tôi mới được tận mắt chứng kiến, ghê tởm quá!”
“Phì, đúng là xui xẻo!”
Những lời chê bai, khinh miệt từ xung quanh như sóng biển trào dâng, nhấn chìm Lý Ngọc Hoa. Bà ta như mất hồn, ngã bệt xuống sàn, mắt trợn trắng rồi ngất xỉu.
Tôi không chần chừ thêm. Sở dĩ hai mẹ con bà ta đến giờ vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật là vì trước nay chưa có ai dám ra tay mạnh mẽ.
Thay vì để họ tiếp tục ra ngoài gây họa cho người khác, chi bằng tôi sẽ dừng trò hề của họ ở đây.
Tôi thu thập đủ bằng chứng và nộp lên tòa, cáo buộc Lý Miêu Miêu về hành vi cố ý gây thương tích, cùng với bằng chứng về việc hai mẹ con họ liên thủ làm kẻ thứ ba phá hoại gia đình người khác và lừa đảo tài sản.
Chẳng bao lâu sau, cả hai bị bắt giam theo đúng pháp luật. Lý Ngọc Hoa tuổi cao không chịu nổi cú sốc, bị đột quỵ và nằm liệt giường, nhưng chẳng ai thấy thương cảm cho bà ta.
Chờ đợi họ giờ đây là những khoản bồi thường khổng lồ và nợ nần chồng chất.
Sức khỏe của Đình Đình dần hồi phục và một năm sau, con bé lại mang thai. Mười tháng sau, chúng tôi đón chào một bé gái chào đời.
Nghe nói Lý Miêu Miêu phải sống trốn chui trốn nhủi để chăm sóc Lý Ngọc Hoa bị đột quỵ, cuối cùng thì chẳng còn ai biết tung tích của hai mẹ con.
Nhưng tất cả những chuyện đó giờ không còn liên quan gì đến tôi.
Đây chính là cái giá mà họ phải trả cho những hành vi của mình.
Kẻ bất lương, lưới trời khó thoát!
Hết