Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trà Xanh Lâu Năm - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-11-07 12:04:02
Lượt xem: 750

Lý Ngọc Hoa gào khóc, trông hệt như mấy bà già hay cãi nhau ở đầu làng. Thực ra, bà ta vốn dĩ cũng là như thế mà thôi.

Sắc mặt tôi tái xanh. Những chuyện như quấy rối trong công ty thường không dễ nói rõ ràng, thiếu chứng cứ nên ai muốn nói thế nào cũng được.

Tôi không kìm được nữa, bước đến tát thẳng vào mặt Lý Ngọc Hoa hai cái, lớn tiếng quát:

“Câm ngay cái miệng lắm lời đó lại! Tôi hiểu rất rõ con trai mình là người thế nào. Dù có mù cũng không đến nỗi thích loại người như con gái bà!”

“Con gái bà dụ dỗ con trai tôi, gửi ảnh riêng tư khiến con dâu tôi tức giận đến sảy thai, tôi còn chưa tính sổ, mà bà lại dám đến đây hỏi tội vì sao tôi đuổi cô ta?”

“Một trợ lý mà không lo làm việc, suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện chen chân vào nhà người khác, mắt thì không để ở công ty mà chỉ chăm chăm nhìn vào gia đình tôi.”

"Lỗi là do tôi mù quáng, không nhìn thấu được hai mẹ con bà rốt cuộc là hạng người gì, suốt ngày chỉ toàn mưu mô hại người. Gọi bà là cầm thú, e là còn quá tử tế!"

“Bà muốn làm lớn chuyện đúng không? Tôi đã sống gần nửa đời người rồi, có gì mà sợ mất mặt? Trong tay tôi còn giữ vài chuyện ‘vinh quang’ của bà thời trẻ đấy. Hay là giờ tôi công khai cho mọi người cùng nghe?”

Tôi tức đến đỏ mặt tía tai, cả đời chưa từng giận đến mức này. Thực ra, nói đúng hơn, cả đời tôi chưa từng gặp loại người như bà ta.

Lý Ngọc Hoa không ngờ tôi lại phản ứng như thế. Trong ấn tượng của bà ta, tôi là người trí thức, điềm tĩnh, kiểu người nếu gặp uất ức sẽ ngậm đắng nuốt cay.

Nhưng mà, đúng là buồn cười thật.

Từ khi còn trẻ, tính cách tôi vốn đã thẳng thắn, mạnh mẽ. Chỉ là sau này có con, tuổi tác lớn dần, tôi mới học được cách sống điềm tĩnh hơn.

Nhưng lúc này, gặp phải loại người vô liêm sỉ như Lý Ngọc Hoa, tôi lại thấy tính cách bị đè nén bao nhiêu năm trỗi dậy mạnh mẽ!

Lý Ngọc Hoa bị lời nói của tôi làm cho tái mặt, hoặc có lẽ là bà ta bị sốc. Chắc hẳn Lý Miêu Miêu đã không kể hết những gì xảy ra ở văn phòng cho mẹ mình, nếu không bà ta đã không chạy đến lớp này làm ầm lên với ý định khiến tôi mất mặt.

“Tôi nói cho bà biết, Lý Ngọc Hoa, gia đình họ Trần nhà tôi không ngại va chạm đâu. Bà muốn chơi trò cá chec lưới rách, thì tốt nhất hãy nghĩ kỹ xem cuối cùng ai sẽ là kẻ thảm hại!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tra-xanh-lau-nam/chuong-6.html.]

“Con mụ già chec tiệt, tao xé xác mày ra!” Lý Ngọc Hoa gào lên, rồi lao về phía tôi, định túm tóc tôi.

Tôi cũng chẳng ngán, liền quật lại, hai chúng tôi giằng co không dứt. Xung quanh, mấy cụ già nhìn nhau, cố gắng tiến lại can ngăn, nhưng không ai có thể tách được chúng tôi ra. Tôi mạnh tay giật vài lọn tóc trên đầu bà ta, chân cũng không nhàn rỗi, dẫm mạnh vào chân bà ta mấy cái. Lý Ngọc Hoa rít lên, móng tay dài cào lên mặt tôi để lại vài vết xước. Tôi tức đến đỏ cả mắt, giơ tay tát bà ta vài cái.

Tôi không để bà ta có cơ hội đổ vấy; ai ở đây cũng thấy rõ bà ta là người ra tay trước, tôi chỉ đang tự vệ mà thôi. Tôi túm tóc bà ta, giật mạnh về sau, khiến bà ta đau đớn gào thét không ngừng.

Đúng lúc đó, Trần Kiến Tô từ lớp bên cạnh nghe tin chạy sang, trên tay tôi vẫn còn mấy lọn tóc của Lý Ngọc Hoa.

Lý Ngọc Hoa nằm bệt xuống sàn khóc lóc om sòm, mái tóc từng được chăm chút kỹ lưỡng giờ rối bù như tổ quạ.

Nhìn thấy Trần Kiến Tô, bà ta lập tức đổi giọng, từ một mụ đàn bà lố lăng trở thành kẻ đáng thương, nhanh chóng bám vào ống quần ông ấy.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Anh Trần, em chỉ muốn cầu xin chị ấy tha cho mẹ con em, trừng phạt Miêu Miêu thế nào cũng được, chỉ xin để chúng em có đường sống.” Bà ta khóc thút thít, lắp bắp nói, “Ai ngờ chị ấy lại ra tay đánh em như thế…”

“Biến đi!” Trần Kiến Tô gằn giọng, làm Lý Ngọc Hoa run lên. Ông ấy chẳng buồn để ý đến bà ta, mà vội chạy lại bên tôi, lo lắng hỏi:

“Bà không sao chứ? Mặt bà bị làm sao thế này? Ôi trời, chảy m.á.u rồi! Chúng ta đi bệnh viện ngay, đừng sợ, có tôi ở đây rồi!”

Nói xong, ông ấy kéo tay tôi định đưa đi, nhưng lại bị Lý Ngọc Hoa chặn đường.

“Anh Trần, là chị ấy đánh em trước, chẳng lẽ anh không muốn hỏi han em một lời sao?”

Những lời này của Lý Ngọc Hoa khiến không ít người xung quanh cảm thấy ngán ngẩm. Một vài người thậm chí còn lắc đầu, nhỏ giọng thì thầm, “Thật là không biết xấu hổ.”

Trần Kiến Tô nhìn bà ta, giọng lạnh lùng: “Tôi lo cho vợ mình là chuyện đương nhiên, bà là cái thá gì chứ?”

“Già rồi mà, đừng làm trò nữa. Bà không biết xấu hổ, nhưng tôi thì biết đấy!”

“Giờ tôi phải đưa vợ mình đến bệnh viện, nhưng bà yên tâm, khi về chúng ta sẽ tính nốt cả nợ cũ lẫn nợ mới!”

Loading...