Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi cùng kẻ thù gả vào thế gia - Chương 7: Đau.....

Cập nhật lúc: 2024-12-01 21:39:18
Lượt xem: 72

Thẩm Ngọc theo thím Giang lên lầu, tôi liền bị bố kéo lại

“Tình Tình, đã xảy ra chuyện gì sao? Trông hai đứa...lạ lắm” Bố tôi tỏ rõ sự lo lắng

Tôi đỡ ông ngồi xuống ghế, hỏi thẳng “Bố, con từng mất trí nhớ sao?”

“Con....” Bố tôi thẳng lưng lên, rồi sau đó khẽ thở dài “Bố dám chắc tiểu tử kia không nói gì với con, nên con mới bỏ về đây” ngưng một chút, ông tiếp “Nhưng Tình Tình à, con nghe bố, bố cùng Tiểu Nhiên đều là vì con, đừng vì những điều này mà hận Tiểu Nhiên”

“Bố, con không hiểu, tại sao lại không để con biết?” Tôi kích động, “Kí ức con đã mất, không phải con có quyền được biết nhất sao?”

Bố tôi lắc đầu, nhẹ nhàng đặt tay lên tay tôi, khẽ nói “Tình Tình, đợi vài ngày nữa con bình tĩnh lại, được chứ?”

“.....Vâng” Tôi bất đắc dĩ gật đầu

Nghe tiếng đóng cửa, ông lúc này mới lấy điện thoại ra, trầm giọng “Đừng lo nữa, Tình Tình về đến nhà rồi, bảo với Tiểu Dự, Tiểu Thẩm cũng ở đây”

<Bố, A Tình không sao chứ ạ? Cô ấy đang có thai, con...>

“Tình Tình có thai rồi?” Bố tôi ngây người, ông nhìn lên, ánh mắt dừng lại ở cánh cửa phòng của con gái, ánh mắt nhu thuận “Có bố ở đây, con yên tâm”

<Ông ơi, Tiểu Ngọc em ấy cũng đang mang thai....!!> Tiếng Hàn Cảnh Dự chen vào

"Hai đứa bình tĩnh đi"

..........................

Tôi đứng trước cửa phòng, gọi một tiếng, cánh cửa nhanh chóng được mở ra

“Cô tò mò chuyện gì đã xảy ra lúc chúng tôi lên lầu à?” Thẩm Ngọc mau chóng đoán được suy nghĩ của tôi

Tôi chép miệng, chậm rãi nói “Tôi mới biết được, thì ra tôi từng bị mất trí nhớ”

“Sao?” Thẩm Ngọc kinh ngạc “Trông cô làm gì có biểu hiện của người mất trí?”

Tôi cũng không hiểu, hơn nữa Thẩm Ngọc với tôi có sự quen thuộc nhất định, nếu tôi mất trí, thái độ của tôi Thẩm Ngọc cũng sẽ nhận ra chứ?

“Hàn Cảnh Nhiên không nói?”

“Ừ, cả bố tôi cũng nhất nhất im lặng”

“....” Thẩm Ngọc không kìm được vỗ vai tôi

“Nói chuyện của cô đi”

Cô ấy nghe vậy bèn thở dài thườn thượt, kể lại một lượt

9. “Giỏi lắm Hàn Cảnh Dự, anh vào đây”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/toi-cung-ke-thu-ga-vao-the-gia/chuong-7-dau.html.]

Thẩm Ngọc m.á.u sôi lên là không quan tâm gì, trực tiếp xách tai người nọ, lôi xề xề vào thư phòng

Nhìn Thẩm Ngọc như vậy, Hàn Cảnh Dự đã hiểu ra rồi, hốt hoảng quỳ thẳng xuống ngay trước cửa thư phòng, hai tay nắm lấy tay cô, ngước lên, “Anh sai rồi, anh khai, khai hết!”

“Ồ? Không giấu nữa?” Thẩm Ngọc ngồi xuống, vắt chéo chân, tiêu sái hất cằm “Nói thử tôi nghe”

Hàn Cảnh Dự lết gối lại, ôm chân cô, tựa cằm vào đùi cô “A Ngọc, em nghe anh giảo biện, à không phải, ý là anh không phải như em nghĩ đâu”

“Thật ra anh đã quen em từ 10 năm trước rồi, không phải cố ý theo dõi em, là vô tình nhìn thấy em nên chụp vài tấm....”

“Vài tấm?! Anh nói vài tấm là kho ảnh anh treo trong căn phòng cả trăm mét vuông kia?” Thẩm Ngọc đạp hắn, trong lòng thầm chửi rủa

“Anh mẹ kiếp là biến thái, đến cả ảnh píp píp kia cũng chụp lại treo lên! Cút xa tôi ra!”

Hàn Cảnh Dự lập tức bò lại, cười nịnh nọt “A Ngọc, điều đó là vì anh yêu em mà, phải không?”

Thẩm Ngọc sảng hồn liền, đẩy hắn “Hàn Cảnh Dự, đừng lại gần tôi, ly hôn đi!”

“Cái...cái gì....?” Hàn Cảnh Dự đột nhiên sầm mặt, từ từ đứng dậy, chậm rãi tiến lại

Thẩm Ngọc có phần hoảng sợ, không tự chủ được run rẩy kinh hãi vô cùng, bất thình lình phần cổ bị bàn tay bóp chặt, cô hít lấy hít để cầu chút không khí, mặt dần tái đi, tay cô cố gắng cạy bàn tay kia

“Ha....Hàn Cảnh Dự....”

Ngược _ HE

Hắn kinh sợ buông tay ra, mặt biến sắc, lập tức chạy đến, lo lắng “A...A Ngọc, xin lỗi, anh không cố ý....em không sao chứ...để anh kiểm tra....”

Thẩm Ngọc rụt tay lại, đứng phắt dậy, bỏ đi

“Chờ đã A Ngọc...!”

Lúc Hàn Cảnh Dự phản ứng lại, đã thấy Thẩm Ngọc kéo theo vali ra khỏi phòng, anh hớt hải nắm cổ tay cô “Em định đi đâu?”

“Bỏ tôi ra” Thẩm Ngọc hơi nhăn mặt, đau....

Anh giật mình, vội buông tay “Anh không cố ý, em có thể đánh anh, có thể g.i.ế.c anh, nhưng đừng đi mà!_________”

“Anh điên rồi, mau buông tôi ra!” Thẩm Ngọc kinh hãi, chút sức lực dãy dụa cũng biến mất, tay dần trượt xuống, buông thõng

Hàn Cảnh Dự đang phát điên, thấy người trong lòng đã rơi nước mắt liền sợ hãi “Xin lỗi, xin lỗi....”

“.....Hàn Cảnh Dự”

“E..Em nói đi, anh nghe!”

“....Xin anh, để tôi đi đi” Thẩm Ngọc nhắm mắt lại, giọt nước mắt rơi xuống

Hàn Cảnh Dự sầm mặt, một hồi lâu, sau khi anh hít sâu một hơi, liền cất giọng khản đặc “....Được...”

Và mọi chuyện tiếp theo diễn ra giống với lúc nãy họ xuống lầu

Loading...