Tôi cùng kẻ thù gả vào thế gia - Chương 6: Rời khỏi Hàn gia
Cập nhật lúc: 2024-12-01 21:34:11
Lượt xem: 91
“Em....em có thai rồi?” Ánh mắt hắn lộ vẻ vui mừng, sau đó tràn ngập hạnh phúc
Vừa định ngồi xuống cạnh tôi, tôi liền cản lại, nhướn “Anh chịu nuôi con của người khác?”
Hàn Cảnh Nhiên giật mình, bật thốt “Sao lại là của người khác, đây rõ ràng là con của chúng ta....!”
“Anh Hàn Cảnh Nhiên, lần đầu tiên chúng ta ngủ cùng nhau là đêm qua, và không xảy ra chuyện gì”
“Sao anh chắc chắn rằng đây là con của anh và tôi như vậy?”
Khuôn mặt Hàn Cảnh Nhiên thay đổi bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được, sau cùng, cả người anh run rẩy, sắc mặt tái mét, “A....A Tình....”
Tôi để mặc anh ôm lấy mình, nghe được cả tiếng tim đập nhanh, tiếng thút thít và sự run rẩy kịch liệt
“A Tình, xin em nghe anh giải thích, xin em đừng đi nữa, đừng bỏ anh lại”
Lời nói càng lúc càng lộn xộn
“Anh sai rồi, anh không phải muốn lừa em”
“A Tình, đừng đi mà, đừng rời xa anh”
Tôi rất ghét bị lừa dối, đặc biệt là với người thân thiết, dẫu sao cũng là chồng tôi một năm rồi, nói không tức giận là nói dối
“Cho anh 5 phút, không thể đưa ra lời giải thích hợp lí, đơn ly hôn lập tức kí đi”
Cơ mặt co rút, Hàn Cảnh Nhiên càng ôm tôi chặt hơn như sợ tôi có thể biến mất vậy, hắn sụt sùi “Đừng mà, không ly hôn, không ly hôn được không?”
“Anh không ly hôn đâu, em đừng bỏ anh như lần đó nữa....”
Lần đó? Tôi và hắn thực sự từng quen biết, hơn nữa còn rất thân thiết? Có thể là quan hệ tình cảm, vì tôi không bài xích khi bị hắn ôm
“Hàn tổng, anh còn 4 phút”
Lần này hắn hoảng thật rồi, tiếng Hàn tổng đầy xa lạ thốt lên khiến hắn càng thêm sợ hãi, Hàn Cảnh Nhiên hoảng loạn nhưng ánh mắt lảng tránh “Em,....em có lẽ đói rồi nhỉ, để anh xuống bếp nấu gì đó”
“Em muốn ăn gì? Gà quay mật ong nhé? Hay sườn xào chua ngọt? Anh làm cho em ăn”
“Em ngồi đó đi, đợi anh một lát”
Tôi không đáp
Tôi cố gắng nhìn, nhưng có lẽ vì quá sợ nên hắn căn bản không kịp nghĩ gì trong đầu, tôi không đọc được gì
“Tôi không phải đang đùa với anh đâu”
Hàn Cảnh Nhiên khựng lại, quay lưng với tôi, bóng lưng đầy cô độc
Cuối cùng tôi cũng đọc được
“A Tình, xin lỗi, anh đã hứa với bố mẹ, sẽ không để em biết sự thật năm đó....”
“Đừng ép anh được không?” Hàn Cảnh Nhiên giọng van xin khổ sở, tiếng lòng vẫn tiếp “Nếu như em nhớ lại, tất cả công sức của chúng ta đều sẽ tiêu tan mất”
“Em hận anh cũng được, nhưng....chỉ cần em vui vẻ, hạnh phúc, là đủ rồi”
Tôi trầm mặc nhìn anh, quả nhiên, tôi đã mất một phần kí ức, và anh biết, bố mẹ tôi cũng biết
Đó là chuyện gì?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/toi-cung-ke-thu-ga-vao-the-gia/chuong-6-roi-khoi-han-gia.html.]
Ngược _ HE
Vì sao họ đều không muốn mình nhớ lại?
“Hàn Cảnh Nhiên, anh quyết định rồi?” Tôi nhướng mày
“A Tình, đừng ly hôn, em muốn làm gì cũng được, được không?” Hắn quay lại, hốt hoảng cùng sợ hãi dò ý tôi “Chỉ cần không ly hôn, được không, xin em đấy....”
Cùng lúc đó, cũng có tiếng cãi cọ rất to, chỉ thấy Thẩm Ngọc xách theo một vali lớn, chạy thẳng xuống tầng, phía sau có Hàn Cảnh Dự đuổi theo
“Tiểu Ngọc, chúng ta thương lượng lại đi, em đừng đi mà”
“Bỏ tôi ra!”
Thẩm Ngọc hất tay anh ta, quay phắt sang “An Tình, hôm nay tôi ly hôn, cô có đi luôn không?”
“....” Khẽ liếc Hàn Cảnh Nhiên, ánh mắt hắn nhìn tôi đầy van lơi
“Đi thôi” Tôi nhàn nhạt “Mai quản gia nhà An sẽ đến mang đồ của tôi đi”
“......Được” Hàn Cảnh Nhiên vốn đã định đưa tay ra giữ tôi lại, nhưng cuối cùng hắn buông thõng tay, cười gượng “Em....giữ gìn sức khỏe, đừng để ảnh hưởng bản thân, còn có....”
Nhưng tôi không nghe nữa, dứt khoát cùng Thẩm Ngọc rời đi
8. “Dừng ở đây?” Tôi nhíu mày hỏi lại
“Ừ, tôi tự đi bộ vào” Thẩm Ngọc vừa định mở cửa, tôi nhanh tay cản lại, nhạt “Lái xe”
Con xe lăn bánh, Thẩm Ngọc quay phắt lại “Cô?!”
“Về An gia đi” Tôi chống tay nhìn khung cảnh đang lướt nhanh qua cửa sổ xe, tiếp “Thứ như Thẩm gia kia, không cần quay lại nữa”
Khóe mắt đỏ lên, Thẩm Ngọc quay đi, giọng nghèn nghẹn “Đừng tưởng cô làm như thế là tôi sẽ biết ơn cô”
“Ờ”
“Tôi sẽ không cảm ơn cô đâu”
“Ờ”
“Tôi sẽ không....”
“Ừ, tôi biết hết”
Thẩm Ngọc nhảy bổ vào người tôi, ôm rất chặt dưới eo “An Tình, cảm ơn, cảm ơn cô....rời khỏi Hàn gia, tôi còn tưởng sẽ không còn nơi nào chứa chấp tôi nữa...”
“Yên tâm” Tôi vỗ vỗ lưng cô ấy, nói
.....
“Chú An”
Vị lão nhân gia ngước lên, ngạc nhiên “Tiểu Thẩm?” trước nay Tình Tình và Tiểu Thẩm ghét nhau lắm mà, tình hình này là....?
“Bố, từ giờ Thẩm Ngọc sẽ ở nhà mình, bố thấy sao?”
“Được chứ, nhà rộng lắm” Bố tôi quay sang “Thím Giang, giúp tôi dọn phòng bên cạnh của Tình Tình”
“Vâng”
“Chú An, thật xin lỗi, làm phiền chú rồi...”
“Không sao không sao, nào rảnh cứ đến đây, đều là người nhà với nhau, ngại ngần cái gì" Ông cười cười ấm áp