TÔI CÓ CON VỚI KẺ THÙ KHÔNG ĐỘI TRỜI CHUNG - CHƯƠNG 4
Cập nhật lúc: 2024-08-28 01:51:44
Lượt xem: 2,753
4
Nhìn thấy tôi rơi vào sự bối rối, Ngao Tử Nghi chỉ nhếch mép cười không nói gì.
Hai chúng tôi, ai cũng có âm mưu riêng, không ai tin tưởng ai, tình trạng giằng co được một lúc, chưa phân thắng bại thì tôi đã bị hơi ấm làm cho buồn ngủ, ngáp liên tiếp hai cái.
"Ngủ đi."
Ngao Tử Nghi phá vỡ sự im lặng: "Lăn lộn lâu như vậy rồi, em cũng nên nghỉ ngơi đi."
Không đợi tôi đồng ý, anh đã đỡ tôi nằm xuống.
Thành thạo duỗi thẳng chân tôi ra, đắp chăn kín mít.
"Đừng để bị cảm lạnh, nếu bị bệnh hậu sản thì khổ lắm đấy."
Giọng điệu không mấy thân thiện, nhưng câu nào cũng quan tâm.
Nhìn anh như vậy, tôi không khỏi động lòng.
"Ngao Tử Nghi..."
Anh cúi đầu nhìn tôi, đôi mắt đen lóe lên chút cảm xúc.
Từ góc nhìn của tôi, tôi thấy rõ vết sẹo ẩn hiện dưới tóc mái của anh.
Tôi sững người, đây chẳng phải là vết thương do tôi dùng chai rượu đập vào trong lần đầu gặp nhau sao?
"Anh..."
"Sao thế?" Anh dịu giọng.
"Anh có phải là...
"Nghĩ tôi không biết em định lấy mẩu giấy trong túi tôi à!"
Tôi cao giọng hét lên, chộp lấy tay Ngao Tử Nghi khi anh đang định lén lấy tờ giấy từ túi tôi mà chưa kịp rút về.
Trời đất, định thừa lúc tôi chưa tỉnh táo mà lấy đi số điện thoại nam thần để lại cho tôi à? Không có cửa đâu!
Tôi giật lại tờ giấy, nhanh chóng giấu nó dưới gối.
Tay Ngao Tử Nghi chững lại rồi nắm chặt thành nắm đấm.
Anh nhắm chặt mắt, khi mở ra thì bên trong đã bốc cháy ngùn ngụt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/toi-co-con-voi-ke-thu-khong-doi-troi-chung/chuong-4.html.]
"Vương Ý Ý, tôi không nên mong đợi gì từ em !"
Nói xong, anh ôm Đại Bảo tức tối bỏ đi.
Tôi nghiêng đầu nhìn bóng lưng anh xấu hổ tức giận.
Ồ hố, người bị bắt quả tang còn lên giọng sao!
Ngao Tử Nghi đúng là một con ch.ó điên.
Trời chưa sáng đã gọi tôi dậy, bảo tôi xuất viện về nhà.
Tức đến mức tôi nằm trên giường đ.ấ.m vào không khí.
"Ngao Tử Nghi anh điên rồi! Anh nhìn ra ngoài xem, trời còn chưa sáng đã gọi tôi dậy? Đây là cách anh đối xử với sản phụ sao? Là người à???"
Mặc kệ sự phản kháng của tôi, anh ta đóng gói tôi từ đầu đến chân, không để sót chút gió nào.
Rồi vác tôi lên vai và đi ra ngoài.
Ngao Tử Nghi hừ lạnh: "Đừng tưởng tôi không biết ý đồ của em , càng ở lại đây lâu, em càng có cơ hội dây dưa với Tống Khánh Ngôn."
...
Tôi xin anh đấy! Không biết nói thì câm miệng, hai chữ "dây dưa" có thể dùng tùy tiện vậy sao?
Hơn nữa, đã sắp ly hôn rồi, còn giả vờ làm gì ghen tuông?
Nhưng tôi không còn sức để chửi anh, tôi bị lắc đến chóng mặt, dạ dày quặn lên.
Mãi mới đến xe, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Vừa ngồi xuống ghế, tôi đã không nhịn được, co người ôm n.g.ự.c kêu đau.
Ngao Tử Nghi hoảng hốt, vội hỏi tôi bị sao vậy?
Tôi cắn chặt môi, không nói gì.
"Đau chỗ nào? Để tôi xem!" Ngao Tử Nghi sốt ruột liền đưa tay kiểm tra.
Trong lúc giằng co, đau đớn cộng thêm cơn cáu gắt khi vừa tỉnh dậy, tôi bùng nổ.
"Ngực tôi căng sữa đau quá!"
Ngực đè lên cơ lưng rắn chắc của anh ta từ nãy đến giờ, đúng là tra tấn!