Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tiểu Tổ Tông - 03

Cập nhật lúc: 2024-11-20 21:48:32
Lượt xem: 10

07.

Không có ghi chú nào về số máy lạ này, nhưng trực giác của tôi mách bảo rằng đó là Tô Dịch.

Tim tôi lỡ mất một nhịp, trước khi tôi kịp nghĩ ra câu trả lời thì một tin nhắn mới hiện lên.

"Em có rảnh không? Chúng ta nói chuyện nhé." Tôi ngập ngừng hỏi: “Nói chuyện... về cái gì cơ?”

Tô Dịch trực tiếp gọi điện cho tôi, câu đầu tiên anh nói chính là: "Chiết Hi, ba năm trước..."

Nghe anh nhắc đến ba năm trước, tôi chợt cảm thấy bối rối và áy náy, tôi vội vàng ngắt lời anh.

"Luật sư Tô, ba năm trước em thật sự không biết gì, em vẫn luôn thấy có lỗi, nhưng em thực sự không cố ý hủy hoại hôn ước của anh..."

"Em đã hứa sẽ không bao giờ làm phiền anh nữa. Đừng lo, em không thích anh nữa đâu!"

Tôi cảm thấy chua xót trong lồng n.g.ự.c vì những lời nói dối mà tôi đã nói trái ngược với ý muốn của mình, và tôi đã dùng hết sức mình để kìm nén chúng.

“Nếu anh vẫn không thể tha thứ cho em thì em cũng không làm gì để bù đắp cho anh được cả.”

Trong điện thoại có một khoảng lặng dài.

Ngay lúc tôi sắp không nhịn được mà lên tiếng thì Tô Dịch cuối cùng cũng cất lời. "Bây giờ... em có đang thích ai không?"

Không biết có phải do tôi tưởng tượng hay không mà giọng nói của Tô Dịch trong điện thoại nghe có vẻ hơi khô khan.

Tôi sửng sốt: “Không có ai cả”.

Lại im lặng thêm một lúc, Tô Dịch hỏi: "Em có sẵn lòng bù đắp cho tôi không?"

"Có. Nếu anh cần nó..."

"Cần." Tô Dịch gần như khẳng định mà không cần suy nghĩ.

Sau một lúc im lặng, anh nói với giọng điệu nhẹ nhàng:

"Chiết Hi, làm bạn gái của anh nhé."

Tôi : ???

08.

“Để từ chối những cuộc sắp xếp xem mắt mù quáng của bố mẹ, anh đã nói dối họ rằng anh đã có bạn gái.”

"Họ yêu cầu anh đưa bạn gái về nhà sau bữa tiệc cuối tuần này, nên..."

"Em có thể giả làm bạn gái anh và tham dự cùng anh được không?"

Hoá ra chỉ là đóng giả bạn gái, khi thả lỏng người, tôi lại không khỏi cảm thấy thất vọng. Tôi cúi đầu nhéo nhéo góc quần, nội tâm giằng co, Túc Dịch ở đầu bên kia tiếp tục nói:

"Cuộc đính hôn ba năm trước đã thất bại và họ rất tức giận..."

Giọng nói của anh ấy có hơi thất thường, anh ấy ho khan hai tiếng sau khi nói.

Tôi lập tức cảm thấy áy náy, bình tĩnh đáp: “Được, được rồi, nhưng em chưa thử chuyện này bao giờ, em sợ...”

"Không sao đâu. Tối nay chúng ta cùng ăn tối nhé?"

Tôi sửng sốt: “Không phải cuối tuần sao?”

Tô Dịch lại ho hai tiếng: “Hôm nay chỉ có hai chúng ta thôi. Phòng trường hợp bí mật bị bại lộ trước mặt bố mẹ, chúng ta hãy làm quen với nhau trong hai ngày này nhé?”

Nghe có vẻ vô lý nhưng lại có cảm giác rất thuyết phục.

Nhưng vì tôi đã nói sẽ bù đắp cho anh ấy nên tôi chỉ có thể đồng ý lời đề nghị này.

Tôi không muốn gây hiểu lầm với các bạn cùng trường nên đã bảo Tô Dịch đợi ở nhà hàng sau giờ học.

Dù đã làm theo lời dặn nhưng anh ấy vẫn cho xe đến đón tôi. “Cô Chiết, đã lâu không gặp.”

Là người tài xế lần trước, có lẽ là do đã lâu không gặp nên ông ấy tràn đầy hứng khởi trong cuộc trò chuyện.

"Trước đây khi đến trường đại học A, tôi đã nói với luật sư Tô là nên mời cô đi ăn cơm. Xem ra lần này cuối cùng cậu ấy cũng đã hẹn được cô rồi."

Tôi bối rối: “Anh ấy đã từng đến trường ạ?”

Nếu Tô Dịch đến trường Đại học A thì chắc chắn sẽ gây xôn xao dư luận, nhưng tôi chưa bao giờ nghe nói đến việc anh ấy đến đây trước năm học cuối cấp.

"Cậu ấy đã đến đây vài lần rồi. Vào ngày cô nhập học, cậu ấy đã ở đây."

Bác tài xế bối rối hỏi tôi: "Hai người không gặp mặt sao? Tôi đã nghĩ cậu ấy đặc biệt tới để gặp cô..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tieu-to-tong/03.html.]

Tôi chưa từng nhìn thấy hoặc nghe nói về chuyện này.

Chắc là do Tô Dịch đã mấy lần đi đến trường để công tác nên bị tài xế hiểu lầm.

Tôi giấu đi những suy nghĩ ảo tưởng của mình, điều chỉnh lại tâm trạng rồi bước vào nhà hàng.

Thấy Tô Dịch chưa ngồi vào chỗ của anh ấy nên tôi định đi vệ sinh trước, nhưng khi ở ngã tư nhà vệ sinh tôi lại nghe thấy giọng nói của anh.

"Vốn là anh ta muốn tự mình tiếp quản vụ án, hiện tại lại cảm thấy mình không đủ năng lực nên muốn truyền lại cho người khác?"

Anh ấy đang nói chuyện điện thoại với giọng điệu nghe cực kỳ lạnh lùng. “Tại sao kẻ ngu ngốc như vậy vẫn còn ở Phong Dị, mong muốn thành công nhanh chóng trong khi bản thân không đủ năng lực?”

"Hôm nay tôi không rảnh."

Dừng một chút, giọng nói của Tô Dịch đột nhiên nhẹ nhàng chuyển thành tiếng cười khúc khích, tựa như có vị ngọt tan chảy trên đầu lưỡi.

"Tôi phải dành thời gian ở nhà với tiểu tổ tông của tôi rồi."

09.

Biệt danh “Tiểu tổ tông” ban đầu là một ý tưởng nảy ra trong cơn tức giận của tôi.

Ngày nhận được thông báo nhập học từ Khoa Luật của trường đại học A, tôi hào hứng chạy đi tìm Tô Dịch.

"Luật sư Tô, em đã trúng tuyển vào khoa Luật của trường đại học A, từ nay anh sẽ là đàn anh của em rồi!"

Tô Dịch nhìn thoáng qua, sau đó cau mày, không xác định nói: "Vì tôi?"

Tôi ngây thơ cho rằng điều này sẽ gây ấn tượng với anh nên ngượng ngùng gật đầu: “Ừm.”

"Chuyên ngành đại học mang ý nghĩa định hướng cuộc sống trong tương lai của em ở một mức độ nhất định, nhưng em lại quyết định tương lai của mình một cách hấp tấp chỉ vì một người đàn ông?"

Sắc mặt tôi lập tức tái nhợt.

"Sinh viên luật phải có trách nhiệm bảo vệ sự công bằng, chính nghĩa xã hội và thúc đẩy việc xây dựng nhà nước pháp quyền. Ngay cả khi em không có niềm tin vào pháp quyền, em cũng không nên lấy nó làm sức nặng hay bàn đạp cho tình yêu."

Vẻ mặt của Tô Dịch rất bình tĩnh và giọng điệu không hề nghiêm túc, nhưng những lời nói bình tĩnh của anh ấy càng khiến tôi cảm thấy xấu hổ hơn.

"Nếu chỉ là vì tình yêu thì không thích hợp với chuyên ngành này. Tôi khuyên em sau khi ra trường nên đổi chuyên ngành, đừng lãng phí tài nguyên giáo dục."

Tôi biết Tô Dịch nói đúng.

Những tưởng là mình chân thành nhưng lại bị khiển trách như vậy, sự xấu hổ khiến tôi không thể bộc lộ sự yếu đuối của mình ngay tại chỗ.

Tôi cắn môi quay người bỏ chạy, thậm chí còn bị ngã trầy đầu gối khi chạy về nhà và gần như không kiềm được nước mắt.

Trong những ngày tiếp theo, tôi đã tham khảo ý kiến của nhiều giáo viên, xem xét lại bản thân về việc lựa chọn chuyên ngành và tìm hiểu kỹ về tương lai nghề luật của mình, cuối cùng, tôi thực sự muốn chọn chuyên ngành này.

Tôi không có lý tưởng nghề nghiệp cao cả như Tô Dịch, tôi chỉ muốn có vũ khí để bảo vệ mọi người nếu xung quanh tôi có người gặp khó khăn như chấn thương hay tranh chấp hôn nhân.

Sau lần xác nhận ban đầu, tôi lập tức mở tài khoản WeChat của Tô Dịch ra.

Trong cuộc trò chuyện với anh ấy, có vài lời yêu đương thô thiển của tôi, nhưng Tô Dịch chỉ trả lời một câu ở phía dưới:

"Nhóc con, trẻ con quá."

Tôi từng cho rằng lời nói của Tô Dịch đầy trìu mến, nhưng bây giờ... tôi không còn là một đứa nhóc con nữa!

Tôi tức giận gõ bàn phím: “Em thừa nhận những gì anh nói ngày đó là đúng, nhưng em sẽ tự đưa ra nhận định về việc có nên thay đổi chuyên ngành sau khi đăng ký hay không!”

“Nếu cuối cùng em vẫn ở lại khoa luật, có lẽ do em đã bị ảnh hưởng từ anh và ảnh hưởng đó là..”

Dừng một chút, tôi kiêu ngạo nói: "Em muốn đánh bại anh một cách chuyên nghiệp, để anh gọi em là tiểu tổ tông!"

Tên ghi chú trên phần mềm đặt đồ cũng đã được thay đổi khi tôi đặt mua thuốc mỡ vào ngày hôm đó, nhưng tôi lại quên thay đổi lại.

Lúc đó tôi đang kìm nén cơn giận, không chịu nhận thất bại, bây giờ nhìn lại, tôi chỉ cảm thấy muốn cắm đầu xuống đất.

Trong khi tôi bị mắc kẹt trong sự bối rối với những ký ức lúc trước, Tô Dịch đã quay lại sau khi trả lời điện thoại. "Xin lỗi, anh vừa đi nghe điện thoại."

Anh ấy vẫn trông như một quý ông có học thức và không thể nào anh ấy lại là người sẽ bí mật gọi tôi là “tiểu tổ tông”.

Vậy... có phải anh ấy đang đối xử khác biệt với tôi không?

Tôi mím môi, cuối cùng không chịu nổi mà hỏi: “Tài xế nói, trước đây anh đã tường đến trường đại học A vài lần rồi?”

"Ừm."

Sự lạnh lùng của Tô Dịch lại làm tôi mất hứng, tôi còn chưa kịp hỏi tiếp thì anh ấy đột nhiên nghiêm túc nhìn tôi nói:

"Anh muốn tìm em." 

Loading...