Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tiểu Hồ Ly Của Ma Tôn - Chương 23

Cập nhật lúc: 2024-11-25 21:49:43
Lượt xem: 6

-Aaaaa

Một tu sĩ hét thảm quằn quại ngã xuống, cả người bốc cháy chỉ trong vài giây liền bị đốt thành tro. Thấy cảnh này rất nhiều đã thoái ý, Hợp Thể cảnh cũng bị thiêu sống thì bọn họ sao có thể chống lại

Một bên khác một Đại Thừa lão tổ toàn lực chống lại liền bị một cái đuôi quét trúng cắt ngang người, nguyên thần không kịp chạy đã bỏ mạng.

Trên chiến trường khắp nơi đầu là cường giả nằm chết, m.á.u tanh chảy như suối, thi cốt như rừng, cảnh tượng thê thảm không khác gì Vô Gian Địa Ngục.

Đại chiến tới nay Dược Sinh hoàng triều đã bỏ mạng gần như toàn bộ, Đạo Quân cảnh miễn cưỡng giữ mạng chứ Hợp Thể cảnh và Đại Thừa lão tổ đã bỏ mạng gần như toàn bộ.

Ngay cả Triệu Thiên thái tử cũng đã bỏ mạng, đại quân trăm vạn người giờ không tới hai mươi vạn tàn quân.

Thua thảm hại, Đạo Trần chỉ bằng một đạo huyết mạch dị tượng đã đánh cho quân chủ lực của một siêu cấp thế lực không còn lại gì.

Càng đáng sợ hơn một thân tinh huyết của những người bỏ mạng đều bị Cửu Vĩ Hồ hấp thụ sạch, càng đánh nó càng mạnh.

-Đáng ghét chúng ta thật không có đường thoát sao

-Vô dụng thôi nơi đây đã bị phong toả, coi như bệ hạ cũng khó xé rách không gian mà trốn ra được.

Việc này càng làm quân sĩ tuyệt vọng hơn, không chỉ họ mà Dược Sinh hoàng cũng đã thoái ý, hắn không ngờ bản thân suýt nữa vẫn lạc bởi hoả diễm trên cái đuôi kia. Thứ hoả diễm đó quá khủng bố, dù là Hoàng giả dính phải không c.h.ế.t cũng trọng thương.

Đạo Trần đứng trên tường cao nhìn xuống, đã quá lâu rồi hắn không tìm lại cảm giác này, cảm giác g.i.ế.c chóc không điểm dùng.

-Haiz, thật nhớ Yên Linh làm sao, nàng ấy ở đây nhất địch sẽ ngăn ta lại, đáng tiếc nàng ấy đã không còn rồi

Đùng

Cửu Vĩ Hồ cảm nhận được tâm tình của hắn mà dẫm chân gầm lên, chín cái đuôi lao tới lần nữa thu hoạch sinh mạng, nó muốn dùng huyết của những nhân tộc này để bản thân cường đại hơn.

Nó có linh trí.

-Ngươi muốn an ủi ta sao?

Đạo Trần nhìn Cửu Vĩ Hồ khẽ hỏi, nó hơi gật đần dùng ánh mắt đầy thâm ý nhìn hắn

-Ngươi muốn ta dừng tay à, nhưng đây là con mồi của ngươi mà

Cửu Vĩ Hồ khua khua chín cái đuôi tỏ ý dừng chiến, nó nhận thấy Đạo Trần không vui dù có thắng cũng sẽ không cười. Nó không muốn nhìn hắn buồn

-Thế không đánh nữa

Hắn hơi gật đầu thu lại huyết mạch dị tượng, Cửu Vĩ Hồ cũng theo đó biến mất.

Bầu trời xanh lần nữa hiện ra chiếu những tia nắng ấm áp xuống, Đạo Trần khẽ cười, hắn thực sự không thích cảm giác lạnh lẽo vừa nãy chút nào. Hướng mắt nhìn Dược Sinh hoàng và đám tàn quân, hắn cuối cùng lựa chọn buông tha, để họ trở về.

Dược Sinh hoàng cũng hiểu ý hạ lệnh rút quân, những binh sĩ tìm được đường sống trong địa ngục thì vui mừng khôn xiết, họ nhanh chóng chạy đi không dám dừng lại vì họ sợ chỉ một phút sau Đạo Trần sẽ lại đổi ý truy sát họ.

Hắn thực cũng lười đi truy sát làm gì, qua một trận này Dược Sinh hoàng triều đã tổn thất thảm trọng khó mà lấn chiếm Tử Linh hoàng triều được nữa. Coi như khôi phục thì chỉ cần hắn còn một ngày thì bọn họ sẽ không bao giờ dám tới.

-Cũng lên trở về với Giản Tinh rồi

Hắn xé không gian tới toà thành phía sau, nơi đây Vũ Nhân vương và đại quân vẫn luôn đợi hắn, chỉ cần phía trước phát ra tín hiệu họ lập tức tới chi viện

Nhưng đợi nửa ngày vẫn không có tín hiệu gì, hơn nữa Liệt Yên cảm nhận được một cỗ năng lượng tà ác đáng sợ xuất hiện, suy nghĩ cho an nguy của đại quân nàng không dám tùy tiện rời thành

-Vương gia chúng ta không tới hỗ trợ quốc sư sao?

Tần Hoà trầm giọng hỏi, hắn lần này tới chịu trách nhiệm quản lý quân đội, lo hậu cần và tập hợp quân.

Chỉ thị của Đạo Trần để đại quân rút về thật sự khiến hắn khó hiểu, dưới đánh giá của hắn bọn họ hoàn toàn có thể dựa vào trận pháp và địa thế để phòng thủ. Nay rút toàn bộ quân về phía sau nếu quốc sư thất thủ thì không chỉ thành mất mà còn mở đường cho Dược Sinh hoàng tiến vào.

-Không, ở đây đợi tin của quốc sư

Vũ Nhân vương nói

Sau đó không lâu nàng liền thấy bầu trời u ám đi rất nhiều, mà từ phía trước toả ra một luồng uy áp ngay cả nàng cũng run sợ.

Một tiếng gầm vang lên, không gian nứt vỡ, từng cơn gió mang theo yêu khí đáng sợ thổi tới. Thiên nhãn bị ảnh hưởng không thể nhìn rõ phía trước, nhưng xuyên qua màn khói đen nàng mơ hồ nhìn thấy một thân ảnh khổng lồ, phía sau có chín ngọn lửa chuyển động vô cùng quỷ dị

-Rốt cuộc quốc sư đang làm gì vậy?

-Đó là yêu thú gì?

Cả Tần Hoà và Liệt Yên đều không thể trả lời, họ chỉ biết cuộc chiến phía trước nhất định khốc liệt và thê thảm.

Không quá hai canh giờ sau khói đen dần rút đi, thân ảnh khổng lồ kia cũng biến mất.

-Không được ta phải đi xem, Tần thượng thư ngài giữ thành

-Vương gia khoan đi, chúng ta chưa biết phía trước tình hình ra sao, ngài đi như vậy nhỡ gặp nguy hiểm thì hậu quả khôn lường

-Nhưng ta không thể cảm nhận được khí tức của quốc sư, ngài ấy không thể gặp chuyện được

Liệt Yên lập tức xuống thành mở trận pháp muốn ra ngoài

-Liệt Yên, ngươi định đi đâu vậy?

Đạo Trần ghé sát tai nàng khẽ hỏi, bị bất ngờ nàng giật mình lập tức quay lại bộc phát thần thông

-Liệt Hoả Phần Thiên

-Ây ây khoan là ta mà

Đùng

Đạo Trần sợ sẽ gây cháy thành lên không tránh mà ra tay hoá giải, nhưng một ít lửa cũng dính vào quần áo nhanh chóng đốt y phục hắn thành tro.

-Quốc sư!

Liệt Yên phản ứng vội la lên, hắn từ trong đám khói đi ra kịch liệt ho, mặt mày nhem nhuốc, một thân y phục rách nát the thảm vô cùng

-Liệt Yên ngươi muốn nương ta hay gì

-A không, quốc sư thật xin lỗi

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tieu-ho-ly-cua-ma-ton/chuong-23.html.]

Hắn hừ nhẹ, lúc này Tần Hoà dẫn người đi xuống, thấy Đạo Trần trở về bọn họ vui mừng đồng loạt hành lễ hô

-Chúc mừng quốc sư đại thắng!

Hắn khẽ gật rồi hoá thành một đạo ánh sáng đi vào phòng đóng cửa lại, y phục bị đốt phải thay, thuận tiện tắm rửa để trở về hoàng đô.

-Liệt Yên, ngươi đưa quân tới trấn thủ biên giới, Tần Hoà chuẩn bị sáng mai theo ta về hoàng đô.

-Rõ!

Tin tức chiến thắng bằng tốc độ nhanh nhất truyền khắp mười thành, toàn quân vui mừng hò reo.

Vũ Nhân vương nhanh chóng dẫn người tới thành phía trước đóng quân trấn thủ, An Dương vương cũng nhận được lệnh mau chóng tới chỗ Đạo Trần.

-Quốc sư có gì phân phó

-Trong tay ngươi hiện có bao nhiêu quân?

-Tính cả số quân đầu hàng và mới tuyển mộ thì có mười hai vạn

-Ta để lại một vạn Hợp Thể cảnh cho ngươi chia nhau trấn thủ nơi này, nhớ kĩ phải chú ý động tĩnh của Dược Sinh hoàng triều

-Tuân lệnh!

Đạo Trần sau đó gọi các tướng lĩnh tới dựa vào bản đồ đi phân phó nơi đóng quân, mỗi toà thành hiện tại chỉ có một vạn quân trấn thủ, duy chỉ có Đạo Linh thành là đứng trước biên giới là có ba vạn quân.

Để chắc chắn hắn còn bố trí trận pháp bảo vệ, làm xong việc thì trời cũng đã khuya.

-Quốc sư mai chúng ta về hoàng đô sao?

Tần Hoà tới hỏi

-Việc ở đây đã xong, Dược Sinh hoàng triều tổn thất trăm vạn quân chủ lực trong vòng vài ngàn năm sẽ không dám xâm lấn.

Trận này hắn đã diệt gần như toàn bộ Hợp Thể cảnh và Đại Thừa lão tổ những lực lượng trung kiên của kẻ địch, coi như còn Dược Sinh hoàng và Đại trưởng lão Âm Sát cũng không đủ lật nổi sóng gió gì.

-Lần này tôi đi chả làm được gì giúp quốc sư cả, về triều sẽ hướng bệ hạ nhận tội

Tần Hoà nói xong liền quỳ một chân xuống hướng Đạo Trần cúi đầu

Hắn liếc Tần Hoà đỡ y dậy, vỗ vai khẽ cười nói

-Ngươi đã quản lý quân rất tốt, khi về ta sẽ bảo bệ hạ về công lao của ngươi.

-Công lao không dám nhận, tạ quốc sư quan tâm.

-Được rồi về ngủ đi

Đạo Trần đi trở về phòng, Tần Hoà nhìn theo, trong đêm đôi mắt hắn ẩn hiện lên nho nhỏ một tia sát khí rồi nhanh chóng biến mất.

-Không tệ che giấu rất tốt

...

Sáng hôm sau Đạo Trần dậy từ sớm, lúc ra ngoài đã thấy Tần Hoà và tướng lĩnh cấm quân chờ sẵn, khi hắn đi ra cả hai đều đồng loạt hành lễ.

-Bẩm quốc sư mọi người đã chuẩn bị xong, chỉ cần đợi lệnh liền sẽ lên đường.

Cấm quân tướng lĩnh lên tiếng báo

Đạo Trần có hơi bất ngờ, nhìn trời giờ mới là năm giờ, mặt trời còn chưa hiện vậy mà hai vạn quân đã chuẩn bị xong, cái này chẳng phải nói Tần Hoà dậy từ bốn giờ chuẩn bị sao

-Vất vả hai người rồi, nếu đã chuẩn bị xong thì lên đường đi

Vài phút sau trước cổng thành Vũ Nhân và An Dương hai vị vương gia cùng đông đảo tướng sĩ tới tiễn Đạo Trần.

-Có cần phải làm lớn vậy không, dù sao mấy ngày nữa ngươi cũng về mà

Nhìn Vũ Nhân vương hắn trầm trọng nói

-Quốc sư đi sao chúng tôi có thể không ra tiễn được chứ

-Đúng vậy

Vũ Nhân và An Dương thay nhau bày tỏ ý kiến, Đạo Trần cũng lười tranh luận muốn tiễn hay như nào thì tùy

-Lên đường

-Cung tiễn quốc sư!

Hai trăm chiến thuyền khởi động thổi tung cát đá bay lên cao di chuyển đi, phía dưới rất nhiều tướng sĩ vẫy tay, hò hét chào tạm biệt.

Đứng trên thuyền Đạo Trần khẽ cười thi pháp, một tia sáng tím b.ắ.n thẳng lên trời, bầu trời vốn yên tĩnh liền động, mây đen kéo đến ầm ầm đổ mưa.

Cơn mưa bất ngờ khiến mọi người ngạc nhiên vội chạy đi trú, nhưng An Dương vương hơi động mũi, hắn ngửi được mùi thơm truyền đến

-Hả, nước này không phải nước mưa bình thường

An Dương vương đưa tay ra hứng nước mưa đưa lên miệng uống thử, sau đó hắn liền cười lớn hô lên

-Mọi người nước mưa này có vị thơm ngọt, là rượu, quốc sư ban rượu cho chúng ta

Nghe được vậy vài binh lính liền đưa tay hứng đưa lên miệng uống, cảm giác hơi cay nóng, vị ngọt và hương thơm khiến tình thần dãn ra vô cùng thoải mái. Quả nhiên là rượu, hơn nữa còn là rượu ngon

-Uống đi các vị, đây là quà chia tay của ta a!

Đạo Trần hét lớn, hắn vung tay cơn mưa đổ xuống ngày càng nhiều bao phủ cả mười thành.

Rất nhiều tướng sĩ nghe được đều vui mừng ngửa cổ uống, có người trực tiếp cởi áo đứng dưới mưa không ngừng uống.

-Đa tạ quốc sư

-Quốc sư thật tuyệt

-Uống đi, hôm nay mở tiệc tại đây

-Chúng ta đã chiến thắng rồi, Tử Linh hoàng triều muôn năm! Bệ hạ vạn tuế!

Loading...