Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thiếu nữ ballet - Chương 12

Cập nhật lúc: 2024-06-08 00:40:18
Lượt xem: 63

Chuyện không suôn sẻ như tôi nghĩ.

Tối hôm ấy, Lương Quốc Tùng và bác sỹ Trần kéo đền nhà tôi.

Bọn họ nói nhà tôi bắt cóc trẻ con.

Hàng xóm cũng khuyên nhủ gia đình tôi, vợ chồng Lương Quốc Tùng mới là người giám hộ hợp pháp của Trần Ngạn, chúng tôi không có quyền dẫn cậu ấy đi.

Lương Quốc Tùng lại lộ ra nụ cười hiền lành giả dối kia, vẫy tay với Trần Ngạn:

- Tiểu Ngạn qua đây với chú, đừng làm phiền nhà người khác.

Bác sỹ Trần đứng sau Lương Quốc Tùng, đầu cúi gằm không nói.

Trần Ngạn nhìn tôi rồi lại nhìn họ, cụp mắt căn răng chạm tay lên vành xe đẩy.

- Đừng đi! - Tôi gãng sức kéo lại cậu ây, quay lại nhìn bố mẹ tôi, - Đừng đế cậu ấy đi mà!

Trần Ngạn gỡ tay tôi ra, lắc đầu.

Từ sớm cậu ấy đã biết gia đình tôi không có quyền giữ cậu ấy.

Nước mắt của tôi rơi xuống.

Đúng lúc này, một đám người tay cầm máy chụp ảnh chạy vọt vào, ngó quanh một vòng rồi đồng loạt chĩa máy ảnh về Lương Quốc Tùng chụp liên tục.

Lương Quốc Tùng hoảng hốt một tay che mặt, một tay xua đuổi bọn họ:

- Chụp cái gì mà chụp! Các người ai?

Cô gái tóc ngắn mặc đồ công sở dẫn đầu không hề e dè nhìn Lương Quốc Tùng từ trên xuống dưới rồi nói:

- Chúng tôi là phóng viên của tuần báo Giang Nam, phía trên đã có lệnh, ông Lương, hôm nay ông không dẫn đứa trẻ đi được đâu!

Bởi vì có sự tham gia của truyên thông, chuyện này lập tức bùng nố khăp mặt trận. Đám ô dù chống lưng của Lương Quốc Tùng cũng không dập nối.

Vì cuồng khuyết tật mà bạo hành, lạm dụng một đứa trẻ khỏe mạnh thành tàn phế quả thực là chuyện sởn tóc gáy.

Nhất là khi nghi phạm lại toàn phần tử tri thức.

Về sau chuyện tạm giam, lập án điều tra chuyên sâu thành chuyện dĩ nhiên.

Đám người thối tha này chắc chẵn phải chịu sự trừng phạt của pháp luật!

Có một người may măn thoát được sự kiện kinh khủng này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thieu-nu-ballet/chuong-12.html.]

Trần Ngạn một mực khăng định cô của cậu ấy cũng là người bị hại, không biết chuyện gì cả, cũng kiên quyêt đòi được ở với cô mình.

Theo lời của cậu ấy, cô của cậu ấy đối xử với cậu ấy rất tốt, chỉ vì nhiều năm không có con bị chú bạo hành nên mới vậy.

Bác sỹ Trần bụm miệng khóc.

Tôi hung dữ nói với bà ây, nêu bà ây không đôi xử tôt với Trân Ngạn, tôi nhât định sẽ khiền bà ây thân oại danh liệt.

Bởi vì vụ án có liên quan đến trẻ em, thông tin bên ngoài cũng khá mù mở. Chỉ nói đại khái đám người

Lương Quôc Tùng vì cuồng khuyết tật nên lập mưu đánh đập cháu trai thành tàn phế.

Nhưng dù vậy chuyện này ở huyện nhỏ cũng thành chuyện lớn.

Không ai không biết, không ai không hiểu, ánh mắt đám bạn học nhìn Trần Ngạn cũng thay đổi.

Hôm nay lúc tan học, đám con trai trong lớp cản đường chúng tôi:

- Này, nghe nói thằng chú phạm tội của mày thích mày giả tàn phế phải không? Bây giờ mày bò dưới đất cho bọn tao xem.

Bây giờ Trân Ngạn không dùng xe lan nữa, cậu ây lườm bọn nó kéo tôi đi vòng qua.

- Này đứng lại!

Đám con trai thấy chúng tôi không thèm để ý nên nổi giận, một đứa dám chỉ huy đám còn lại đè Trần Ngạn xuống đất.

Bọn chúng cười khoái trá:

- Bò đi, bò như con ch.ó ấy!

Tôi lập tức tìm được một cây gậy gỗ dùng hết sức lực đập vào người bọn nó.

Tôi vừa đánh vừa khóc:

- Cho bọn mày bắt nạt người này! Cho bọn mày bắt nạt người khác này!

Tôi ăn không ít đấm, bọn chúng cũng không khá hơn là bao, bị tôi dùng gậy đập cho sưng vù mặt mũi.

Lúc thầy Lý chủ nhiệm lớp chạy đến, tôi đang ngồi trên lưng một đứa con trai cầm gậy đập xuống.

Trần Ngạn cũng đè một đứa khác xuống đất bóp cổ nó.

Thầy Lý chủ nhiệm tức điên kéo cả đám về trường, tôi và Trần Ngạn nhìn nhau cười, hai bàn tay nhỏ đan chặt lấy nhau.

Thời khắc này, vận mệnh của chúng tôi đã đan xen.

Loading...