Thiếu nữ ballet - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-06-08 00:36:28
Lượt xem: 60
Tối hôm ấy, tôi đứng trước cửa sổ nhìn Lương Quốc Tùng ra khỏi chiếc SUV màu trắng bạc, theo sau còn có mấy gã đàn ông bụng phệ.
Chỉ chốc lát sau, Lương Quốc Tùng xuất hiện ở ô cửa số đối diện phòng tôi, rèm cửa bị kéo xuống.
Bác sỹ Trần vừa khéo phải tăng ca, không về.
Đêm đó tôi trắn trọc không yên. Tôi biết đám người kia đang bạo hành Trần Ngạn nhưng không thể làm gì được.
Nhất định phải khiến việc họ bạo hành Trần Ngạn thành sự thật, để lại chứng cứ thì tôi mới cứu được cậu ấy.
Chỉ cần nhắm mắt, tôi sẽ nhìn thấy đôi mắt to tròn đầy nước mắt của Trần Ngạn.
Rõ ràng cậu ấy chưa từng khóc trước mặt tôi.
Tôi thao thức đến tận nửa đêm mới không chịu nổi mà ngủ thiếp đi.
Hôm sau chưa đến sáu giờ tôi đã thức, đi qua đi lại trong phòng như kiến bò chảo nóng.
Đồng hồ vừa chỉ bảy giờ tôi đã vọt ngay đến nhà Trần Ngạn.
Nhìn thấy Trần Ngạn gật đầu với tôi, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Tôi biết, mọi thứ đã được quay lại rồi.
Lương Quốc Tùng lại đưa chúng tôi đến trường, trên xe vẫn bật bài hát kia.
Lần này tôi lén dùng máy ghi âm ghi lại.
Lúc này internet chưa phát triển, nguồn tiếp nhận tin tức cũng ít.
Hai đứa trẻ con báo cảnh sát chỉ khiến người ta thấy bọn tôi bày trò đùa dai.
Mà chưa nói đến việc cảnh sát có tin hay không, đám bạn của Lương Quốc Tùng đều có quan hệ xã hội rộng có thể đè việc này xuống.
Vụ án chôn xác ở thao trường rầm rộ 20 năm sau chính là ví dụ.
Nếu lần này không thế một lưới tóm gọn bọn họ,
Trần Ngạn sẽ gặp nguy hiểm.
Đây là thời đại báo giấy phổ biến, đặc biệt là tuần báo Giang Nam, nổi tiếng với sự chính trực dám nói dám viết, vạch trần góc tối của xã hội.
Tôi suy nghĩ cẩn thận rồi gửi cho tuần báo Giang Nam một phong thư kèm cả video và ghi âm.
Ba ngày sau, tính toán có lẽ bên kia đã nhận được thư, tôi đưa đĩa CD cho bố mẹ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thieu-nu-ballet/chuong-11.html.]
Với hiểu biết của tôi về bố mẹ, tam quan của họ với đạo đức đúng sai cực kỳ ngay thẳng.
Quả nhiên bố mẹ nhìn thấy một đám người trung niên xuất hiện trước cửa phòng Trần Ngạn thì nhìn tôi đầy thắc mắc.
Xem được một nửa họ đã đứng ngồi không yên.
Bố tôi đập bàn, trán nổi gân xanh.
- Đám người này đang phạm pháp!
Mẹ tôi thở dài lau nước mắt:
- Tội nghiệp thằng bé.
Sau đó họ dẫn tôi và Trần Ngạn đi báo cảnh sát, bố tôi còn tìm người quen trong đồn để nói tính nghiêm trọng của sự việc.
Thật ra không cần nhà tôi nói gì, cảnh sát chỉ cần xem video với nhìn vết thương của Trần Ngạn là hiếu rồi.
Cảnh sát dẫn cậu ấy đi làm giám định thương tích.
Trên đùi của cậu ẩy có rất nhiều vết bầm tím, cậu ấy kể do đám người kia dùng ghế đập, bọn họ nói cơ thể khiếm khuyết mới là vẻ đẹp chân chính.
Cậu ấy kể lần nghiêm trọng nhất là Lương Quốc Tùng dẫn cậu ấy đi leo núi rồi đẩy cậu ấy lăn từ trên sườn núi xuống, lần đó làm cậu ấy nằm liệt giường nửa tháng.
Sau đó dù vết thương đã lành rồi cậu ấy vẫn giả què, như vậy họ sẽ không đánh cậu ấy nữa.
Đám cặn bã! Thích vẻ đẹp tàn khuyết sao không tự đụng xe biến mình thành tàn phế đi!
Mấy cô chú cảnh sát đi cùng bọn tôi giận không nhịn được.
Trên đường về nhà, tôi nắm tay Trần Ngạn không buông:
- Bố mẹ ơi, mình dẫn Trần Ngạn về nhà mình đi!
Bố tôi nghiêm túc nói ngôi nhà kia không về được.
Mẹ tôi ngồi xẩm xuống, xoa đầu Trần Ngạn cười thân thiện:
- Về nhà cô chú nhé, cô mua chocolate cho con.
Trần Ngạn thẹn thùng gật đầu.
Tôi cười hớn hở đẩy cậu ấy đi mau.