Thê Môn - Phiên ngoại: Thê môn - Hết
Cập nhật lúc: 2024-11-04 05:31:25
Lượt xem: 4,057
Tiền tiết kiệm đã kha khá, ta chuẩn bị mở một cửa hàng quần áo may sẵn trên trấn. Nguồn vải sẽ nhập từ tiệm vải, những mẫu vải khó bán có thể để trong tiệm của ta làm quà tặng, bà chủ còn giới thiệu cho ta vài thợ may có tay nghề giỏi quanh vùng.
Chọn địa điểm, thương lượng giá cả, liên hệ với thợ may, từng việc một khiến ta bận rộn, giờ về nhà cũng muộn hơn trước. Ông lão đánh xe bò thường cố đợi, vì ta là khách quen của ông.
Việc ta phát đạt khiến một số người không vui, nên trong làng lời đồn càng nhiều thêm. Đôi khi ta cũng lo A Thọ sẽ bị ảnh hưởng, nhưng hắn chẳng tỏ ra gì cả, mỗi lần thấy ta đều vui vẻ, chạy đến gọi “nương tử.”
Hôm nay xong việc sớm, khi ta vừa bước ra khỏi tiệm, một người đi qua mang theo một cái rổ đựng đầy chó con. Mấy chú chó nhỏ kêu ầm ĩ.
Ta tò mò nhìn vào rổ, thì người đàn ông dừng lại: “Thích không? Thích thì tặng cho.”
Ta ngẩn người.
Hắn ta đặt rổ xuống, nhấc lên một chú chó đen, chỉ có bốn chân của nó là có màu trắng, trông cứ như đi ủng.
“Con này tốt lắm, mập nhất rổ, cái gì cũng ăn, nuôi khỏe lắm. Chó đến là mang tài lộc, nuôi nó đi.”
Hắn ta dúi con ch.ó vào tay ta, sợ ta đổi ý, liền xách rổ lên bước đi thật nhanh, để lại ta với chú chó nhỏ đang nhìn nhau ngơ ngác.
Cảm giác mềm mềm, đầy thịt trong tay thật dễ chịu.
Ta khẽ bóp nhẹ chân nó một cái.
Chú chó con "gâu" lên một tiếng.
“Được rồi, được rồi, chắc A Thọ sẽ thích cho xem.”
Ta ôm chó con về nhà với vẻ mặt hớn hở. Khi gần đến đầu làng, ông lão đánh xe bò vì có chuyện gấp nên đã chạy vào rừng. Đoạn đường còn lại không xa lắm, vì nôn nóng muốn cho A Thọ thấy chú chó nên ta quyết định xuống xe đi bộ về.
Hôm nay trời còn sớm, A Thọ chắc chưa ra đón.
Ta nhẹ nhàng đi về làng, thấy một đám trẻ con đang chơi đùa, vừa cười vừa hát. Khi lại gần, ta nghe chúng hát một bài vè:
“Ngốc thì vui, ngốc thì hay, nương tử ngốc biết tìm đâu đây? Ban đầu nhảy xuống ao, sau lại lên trấn xa. Khổ thân chàng ngốc nhỏ, nương tử đâu mất rồi.”
Lời ca nghe thật vần điệu, nhưng từng câu như chạm vào dây thần kinh của ta, khiến cơn giận bùng lên đến đỉnh đầu.
Đúng lúc đó, ta thấy A Thọ đang ngồi phía đối diện bọn trẻ, chăm chú nhìn đàn kiến. Cơn giận trong lòng ta bùng lên dữ dội.
Ta bước đến bên A Thọ, hắn ngẩng lên, thấy ta, mắt liền sáng rỡ.
“Nương tử.”
Hắn gọi ta, ta đưa chú chó cho hắn: “Sớm thế này đã ra đây đợi ta rồi sao?”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Muốn nhanh chóng gặp nương tử.”
Hắn nhìn chú chó, tò mò chớp mắt, chú chó l.i.ế.m tay hắn, trông có vẻ hai bên khá hợp nhau.
Ta xắn tay áo, quay đầu, mỉm cười nhìn mấy đứa trẻ.
Ta đi đến nhìn đứa lớn nhất, cười hiền từ. Nó chột dạ, không dám nhìn ta, ta bèn véo má nó, kéo mạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/the-mon/phien-ngoai-the-mon-het.html.]
“Lần tới ta mà nghe thấy đứa nào nói như vậy, ta sẽ xé toạc cái miệng của ngươi ra đấy.”
Thằng bé khóc thút thít.
Ta buông tay ra, mặt nó đỏ ửng: “Ai cũng nói vậy mà, sao cô chỉ tìm mỗi mình cháu?”
“Ngươi không phải đại ca của bọn chúng sao? Sao hả? Nói mà chẳng ai nghe à?”
Thằng bé mở to mắt: “Bọn nó dám chắc!”
Ta cười nhạt: “Vậy chứng minh cho ta xem đi. Chỉ cần còn đứa nào nói thế là chứng tỏ ngươi nói mà chẳng ai nghe, thế thì làm đại ca cái gì nữa, tốt nhất nên về nhà khóc với mẫu thân của ngươi đi.”
Thằng bé liền quay đầu dọa nạt mấy đứa khác: “Từ nay không đứa nào được hát nữa, ai hát là ta xử đẹp!”
Sau đó nó còn gắt lên với ta: “Chờ đó, nếu cô còn nghe thấy một tiếng nào, cháu sẽ theo họ của cô!”
Ta cười khẩy, kéo A Thọ về nhà.
A Thọ ôm chú chó con bằng một tay, tay kia nắm lấy tay ta, cùng ta sánh bước. Ta hỏi hắn: “Chàng thường nghe bọn chúng nói vậy lắm sao?”
A Thọ gật đầu.
Bọn trẻ nói những lời này hẳn là nghe từ người lớn trong nhà. Ta chưa từng để tâm, vì ta biết mấy kẻ thích truyền lời qua lại ấy nhìn thấy ta sống tốt chắc còn khó chịu hơn là chec đi. Hơn nữa, với kinh nghiệm làm việc trước đây, tâm lý ta rất vững, da mặt cũng đủ dày.
Nhưng A Thọ thì không, thế giới của hắn chỉ đơn giản vậy thôi.
Ta hít sâu một hơi, nhẹ nhàng hỏi hắn: “A Thọ, chàng nghe thấy những lời ấy thì nghĩ gì?”
Hắn nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Không nghĩ gì hết mà.”
Ta ngẩn người: “Hả?”
A Thọ vuốt ve tai chú chó con, giọng đầy tự hào: “Chỉ có mình ta biết nương tử tốt thế nào, nương tử sẽ không bao giờ biến mất.”
Ta mỉm cười, hắn lại tiếp tục: “Ta chỉ nghe lời nương tử, còn lời người khác ta không nghe.”
Không ngờ việc “tẩy não” của ta đã thành công đến mức này rồi sao? Câu nói của hắn như phá tan sự bực bội trong lòng ta, khiến ta thấy nhẹ nhõm hẳn.
Về đến nhà, A Thọ hớn hở lấy mấy cái áo cũ của mình ra làm ổ cho chú chó, nâng niu không rời tay.
Giờ đây, mỗi khi ta trở về từ trấn, chưa đến đầu làng đã nghe tiếng chó sủa, lại gần sẽ thấy người đang đứng chờ ta, cùng chú chó vui vẻ chạy quanh.
Tiệm quần áo của ta đã đi vào quỹ đạo, ta cho người trong làng thuê lại đất đai rồi đưa A Thọ đến trấn ở hẳn. A Thọ chạy ngược chạy xuôi phụ chuyển hàng, còn chú chó nhỏ thì vẫy đuôi vui vẻ chạy theo hắn khắp nơi.
Lúc đầu ta cũng lo lắng A Thọ không thích nghi được với nơi ở mới, nhưng xem ra hắn đã hòa nhập rất tốt.
Dân ở trấn cũng bắt đầu thấy nhà ta có gì đó bí ẩn, vì khách đến vào buổi trưa đều nghe thấy những nghi thức kỳ quặc của chúng ta trước bữa ăn.
Đặc biệt là câu nói đầy trang nghiêm của A Thọ: “Thê môn.”
Hết.