Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thê Môn - Chương 11

Cập nhật lúc: 2024-11-04 12:30:52
Lượt xem: 3,719

Lời đồn này lan truyền khiến những người thương cảm cho ta càng nhiều hơn. Tết năm nay, phụ mẫu nhà họ Liễu phải chịu cảnh bị người ta đàm tiếu sau lưng, nói con gái suýt chec mà không thèm đỡ đần, giờ lại còn mặt dày đến đòi tiền. Đến mức Liễu phụ phải lên tiếng phủ nhận khi bị châm chọc, khẳng định mình không làm chuyện đó.

“Tam Oa sắp phải nói chuyện hôn nhân, danh tiếng như vậy thì ai muốn gả con gái cho?”

Thỉnh thoảng Trần đại thẩm lại sang trò chuyện với ta, có khi còn dẫn theo mấy bà hàng xóm. Mọi người ngồi quanh bếp, nhấm nháp hạt dưa, trò chuyện rôm rả.

“Nghe nói nhà Tần Tú tài cũng đã tìm đến họ.”

“Còn không phải à? Nhà họ Tần cũng có của ăn của để, bảo sao mà họ không trông chừng nhà ấy. Ngay cả nhà A Thọ với Vân cô nương như thế mà họ còn không buông tha, huống hồ là Tần Tú tài.”

“Vậy hai nhà ấy từ hôn rồi sao?”

“Chưa, Tần Tú tài không chịu, lão già họ Liễu còn bảo đảm rằng họ không phải loại người ấy, nên cuộc hôn nhân này coi như tạm ổn.”

Ta không nói gì, chỉ ngồi nhấm hạt dưa lắng nghe. A Thọ ngồi bên cặm cụi bóc vỏ, bày ra trước mặt ta một đĩa nhỏ đầy hạt dưa nhân, sau đó lại ngồi vào bàn tiếp tục công việc bóc vỏ. Hắn không tham gia vào cuộc trò chuyện, chỉ ở yên một góc, không gần mà cũng không quá xa ta.

“A Thọ đúng là ngoan ngoãn thật đấy, nhà ta mà nghe lời được một nửa hắn thôi cũng đỡ biết bao nhiêu.”

“Chỉ tiếc là ngốc quá…”

Lời nói vừa thốt ra, không khí náo nhiệt lập tức trầm hẳn xuống. Người vừa nói cũng nhận ra mình lỡ lời, còn những người khác đều hướng ánh nhìn về phía ta.

Ta chân thành nói: “A Thọ như vậy là rất tốt rồi, đổi lại là người khác có lẽ ta còn chẳng ưng ý đâu.”

Động tác của A Thọ ngừng lại, cúi đầu xuống, hai vành tai đỏ bừng lộ ra.

Không khí rốt cuộc cũng dịu lại.

Ta nhìn vẻ ngượng ngùng của A Thọ, trong lòng thấy buồn cười, thì bỗng nghe một giọng nói đầy vẻ bí ẩn vang lên bên tai, đủ để tất cả cùng nghe thấy.

“Thế… chuyện đó của các ngươi hòa hợp chứ?”

Ta khựng lại, ngơ ngác quay qua.

Mấy vị đại thẩm kia nhịn cười, Trần đại thẩm còn trêu, khẽ chạm lên mặt ta: “Chà chà, nóng thế này đủ để rán trứng được rồi.”

“A Thọ hiểu chuyện không vậy?”

Ta gạt tay Trần đại thẩm ra: “Ta chẳng biết mấy người đang nói gì nữa. Thôi về đi, trời sắp tối rồi, đường về cẩn thận đấy.”

Mấy vị đại thẩm cười khúc khích, nhao nhao rời khỏi nhà.

Tim ta vẫn còn đập mạnh, đưa họ ra cửa, quay lại thì thấy A Thọ đang cúi người quét vỏ hạt dưa.

Ánh mắt ta lảng đi, cố gắng không nhìn thẳng vào hắn.

Ôi chao, chúng ta là phu thê hợp tình hợp pháp mà.

“A Thọ.”

Ta gọi hắn một tiếng, hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt đầy tin tưởng và chẳng chút đề phòng nhìn ta.

“Ta có phải là người tốt với chàng nhất không?”

Hắn gật đầu.

“Chàng có nghe lời nương tử không?”

Hắn lại gật đầu.

“Nương tử bảo chàng làm gì, chàng cũng sẽ làm phải không?”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/the-mon/chuong-11.html.]

Hắn vẫn gật đầu.

Ta bước đến bên cạnh hắn, lấy cây chổi để sang một bên, nhìn hắn nghiêm túc.

“Tối nay, ta sẽ dạy chàng một việc mà chàng chưa từng làm qua.”

Sự thật chứng minh rằng, dù đầu óc có ngốc một chút nhưng bản năng và sự nhạy cảm thì không có vấn đề gì.

Chỉ là nếu hắn không liên tục hỏi ta, “Nương tử, thế này đúng chưa?”, rồi nhất định đợi ta trả lời, thì mọi chuyện đã hoàn hảo hơn nhiều.

Tết vừa qua, ta và A Thọ cùng nghiên cứu xem nên gieo trồng loại cây gì vào mùa xuân.

Ta trở lại làm việc ở tiệm vải, đề xuất với bà chủ rằng nên may sẵn vài bộ quần áo để khách nhìn thấy sản phẩm trực quan hơn. Bà chủ rất quý ta, hầu như mọi ý kiến ta đưa ra đều được lắng nghe.

Số tiền tiết kiệm dần dần tăng lên. Nếu để dành đủ, ta có thể mua nhà trên trấn rồi tự mở một cửa tiệm của riêng mình.

Mỗi tối trước khi đi ngủ, ta đều phải đếm tiền một lần mới có thể yên giấc. Ăn cơm có nghi thức, đi ngủ cũng vậy.

Ta và A Thọ nhắm mắt lại, ta hỏi hắn đáp.

“Ai là người tốt với A Thọ nhất trên đời?”

“Nương tử.”

“A Thọ không thể sống thiếu ai?”

“Nương tử.”

“A Thọ yêu ai nhất trên đời?”

“Nương tử.”

“Nếu chỉ có thể yêu nương tử bốn mùa, A Thọ sẽ chọn bốn mùa nào?”

“Mùa xuân, mùa hạ, mùa thu, mùa đông.”

“Nếu chỉ có thể yêu nương tử ba ngày, A Thọ sẽ chọn ba ngày nào?”

“Hôm qua, hôm nay, ngày mai.”

“Nếu chỉ có thể yêu nương tử hai ngày, A Thọ sẽ chọn hai ngày nào?”

“Cả ngày lẫn đêm.”

“Nếu chỉ có thể yêu nương tử một ngày, A Thọ sẽ chọn ngày nào?”

“Mỗi ngày.”

“Thê môn.”

“Thê môn.”

Ta mãn nguyện thở dài, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì bỗng nghe A Thọ tự lẩm bẩm.

“Nương tử yêu ai nhất?”

“Nương tử yêu tiền nhất.”

Ta mở mắt trong đêm, cố nhịn cười, khẽ nghiêng người sang một bên, hôn nhẹ lên má hắn.

“Nương tử cũng yêu A Thọ nhất.”

Loading...